Tổng Tài Đưa Cục Cưng Cho Tôi

Chương 158: Chương 158: Chương 157




Trình Mộ Thanh sau khi truyền máu xong liền đi ra tìm kiếm Hách Liên Tuyệt nhưng không thấy bóng dáng của hắn đâu

Uất Sâm Dạ thấy cô đi ra, nhanh đẩy xe lăn tới “Em sao rồi?”

Trình Mộ Thanh ngồi trên ghế, môi có chút trắng bệch”Không sao, chẵng qua chỉ rút chút máu, không phải mổ xẻ gì nên không có sao”

“Em nên nghỉ ngơi trước” Uất Sâm Dạ nói, ánh mắt lại nhìn vào trong phòng bệnh

“ANh yên tâm, bác sĩ nói Vivi rất nhanh sẽ tỉnh lại” Trình Mộ Thanh nhìn bộ dạng lo lắng của Uất Sâm Dạ nói, lúc này thật muốn cầm di động chụp mặt của hắn lại đến lúc đó cho hắn xem để biết rằng hắn lo lắng đến cỡ nào

Nghe được lời nói của Trình Mộ Thanh, Uất Sâm Dạ trau mày, xoay người “Anh thay Vivi cám ơn em”

Trình Mộ Thanh chính là cười không nói gì, mà lúc này bác sĩ bước ra, Uất Sâm Dạ nhanh đẩy xe lăn vào..

Trình Mộ Thanh ngồi bên ngoài, chưa có vào, nói vậy cũng là tin tức tốt, vừa rồi xem ánh mắt bác sĩ sẽ biết ngay..

Hách Liên Tuyệt đi mua cho cô đồ ăn, nhưng hắn chạy đi đâu rồi?Sao còn chưa về?

Nghĩ đến đây, Trình Mộ Thanh đứng dậy bước ra ngoài.. Đi, đi tới, đi tới, bỗng nhiên cảm thấy thật mệt, loạn choạng một bàn tay bám vào tường mà đi, nhưng lúc này bên trong phòng bệnh truyền đến âm thanh quen thuộc..

“Tuyệt, anh đừng rời em đi được không, không cần rời em………..” Chu Lâm Na lôi kéo cánh tay của Hách Liên Tuyệt, mang theo bộ dáng khóc nức nở nói, sợ buông lỏng hắn sẽ rời đi..

Hách Liên Tuyệt vốn định chờ Chu Lâm Na ngủ xong sẽ ra ngoài tìm Trình Mộ Thanh, chính là nghĩ tới hắn còn chưa động đậy gì thì Chu Lâm Na đã tỉnh lại, ôm tay hắn, sống chết không để hắn đi

Bất đắc dĩ, Hách Liên Tuyệt ngồi xuống “Anh sẽ không đi, anh đáp ứng với em sẽ không rời em đi, em yên tâm mà ngủ đi………..”

Chu Lâm Na nâng mâu nhìn hắn, nghe hắn đảm bảo mới gật gật đầu rồi nhắm mắt lại..

Trình Mộ Thanh đứng ở cửa, cửa đang mở ra, cô có thể nhìn thấy những gì trước mắt..kia một khắc, cô không biết đầu mình suy nghĩ gì, quanh quẩnh bên trong tâm trí đều là lời nói ôn nhu mà Hách Liên Tuyệt nói với Chu Lâm Na..

hắn sẽ không rời đi..Là thế này sao? Là thế này sao?

Trong lòng Trình Mộ Thanh cảm thấy bế tắc, cô thì đi truyền máu còn hắn tại sao lại ở chỗ này?

Chính là nhìn đến Chu Lâm Na nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, có lẽ do cô ta bệnh nên Hách Liên Tuyệt đến thăm, cũng không có gì là quá..

Cô hẳn là tinh tưởng hắn.. Nghĩ đến đây, Trình Mộ Thanh hít sâu một hơi xoay người rời đi..

Cô vừa đi, Hách Liên Tuyệt đã đến phòng bệnh của Vivi, nhưng Uất Sâm Dạ nói cô đã đi rồi, Hách Liên Tuyệt nhíu mi, nghĩ muốn cầm di động để gọi nhưng điện thoại lại không liên lạc được..

Hách Liên Tuyệt định trở về, liền thấy Chu Lâm Na bước ra, cả người suy yếu vịn vào cửa “Tuyệt………..”

Hách Liên Tuyệt quay đầu, nhìn thấy Chu Lâm Na, bước qua đỡ lấy” Em sao lại không nằm trên giường? Xuống đây làm gì?”

Chu Lâm Na mở to mắt, vịn trụ cánh tay hắn “Em thức dậy, thì không thấy anh đâu………..”

“Anh đã nói là anh sẽ không đi mà”Nói xong, Hách Liên Tuyệt bước qua, ôm lấy cô đến phòng bệnh

Đặt Chu Lâm Na trên giường sau đó đắp chăn cho cô

“Tuyệt, em làm vậy có phải không đúng hay không? Em không nên giữ anh ở lại đây …Em chỉ là sợ, sợ ………..”

“Được rồi, em đừng nghĩ nhiều nữa, sẽ không có việc gì đâu” Lời nói của Chu Lâm Na còn chưa nói xong liền bị Hách Liên Tuyệt đánh gảy

“Ngủ đi, anh ở đây với em” Hách Liên Tuyệt nói

“Ừ.. ừ” Chu Lâm Na gật đầu,nhắm mắt lại

Hách Liên Tuyệt cầm điện thoại trong tay, nghĩ không muốn dùng điện thoại của Chu Lâm Na gọi vì sợ Trình Mộ Thanh hiểu lầm, nên không gọi..

*********************************

Sau khi Trình Mộ Thanh trở về, cô ngồi trên sofa, trong đầu không ngừng nghĩ đến cảnh tượng ở bệnh viện, lời nói của hắn nói với Chu Lâm Na và bộ dáng ôn nhu đối xử với cô ấy………..

Tuy rằng Trình Mộ Thanh lần lượt nói với bản thân là phải tin Hách Liên Tuyệt, nhưng trong lòng cô không nhịn được mà nghĩ loạn xạ

Lòng dạ của phụ nữ đều hẹp hòi, cô cũng vậy thôi có ngoại lệ gì đâu.. Ngồi trên sofa, mở TV, tự ôm lấy mình, nghĩ nghĩ giờ khắc này rốt cuộc hắn đang làm gì?

Nhìn di động bên cạnh, từ lúc cô trở về không có hiện lên gi, cô cứ không ngừng cầm lên nhìn xem rồi lại để xuống nhưng thật sự là không chớp lấy một lần, cô không khỏi hỏi bây giờ Hách Liên Tuyệt đang làm gì và tự hỏi mình có muốn gọi điện thoại cho hắn không..

Thật ra, cô cũng chỉ là phụ nữ, tuy rằng nói tin tưởng nhưng trong lòng vẫn ghen theo lẽ thường………..

Cô có muốn gọi điện thoại hỏi một chút không?

Nhưng mà… Trong lòng rối rắm, cũng chẵng biết có nên gọi hay là không?

Mặc kệ mọi thứ, gọi thì gọi, quan hệ của bọn họ là người yêu, gọi điện thoải hỏi một chút thì có làm sao?

Hạ quyết định, Trình Mộ Thanh cầm điện thoại, gọi cho hắn, di động đặt bên tai, trong lòng có chút khẩn trương mà cũng chẵng biết khẩn trương vì cái gì..

“Thật xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi đã đóng..”

Điện thoại truyền đến câu nói này, làm cho trong tâm Trình Mộ Thanh trở nên lạnh một chút, điện thoại còn đang trên tay, rớt xuống..

Tắt máy, tại sao lại tắt máy? Trong lòng của Trình Mộ Thanh lại suy nghĩ đủ điều..

Một lúc sau, cánh cửa mở ra, Trình Mộ Thanh bật người ngồi dậy “Tuyệt, là anh sao?”

Đứng dậy thì thấy Tiểu Trạch và Kim Sa đang đứng đó

Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự thất vọng “Là con sao Tiểu Trạch? Con đi đâu vậy?”

Thấy bộ dạng thất vọng, hụt hẫng của Trình Mộ Thanh, Tiểu Trạch bước qua “Con và Kim Sa ra ngoài ăn cơm a! Làm sao vậy?Ba không ở nhà sao?”

“Ừ, ba con có việc ra ngoài”Trình Mộ Thanh giả vờ bình tĩnh nói

“Mẹ, mẹ sao vậy? Sắc mặt sao lại tái nhợt thế?” Tiểu Trạch có điểm lo lắng hỏi

“Không sao, hôm nay mẹ có truyền máu cho Vivi”Trình Mộ Thanh nói

“Truyền máu?Khi nào?” Tiểu Trạch mày túc khởi

“Sáng nay………..”

Tiểu Trạch trau mày dữ dội ” Mẹ ăn gì không?”

“Không………..”

“Cả ngày hôm nay mẹ đã không ăn gì rồi” Tiểu Trạch đề cao giọng nói

Trình Mộ Thanh nâng ngươi nhìn ra ngoài cửa sổ, thì ra trời tối rồi sao..Bất tri bất giác đã gần tốt, cô cũng đã ngồi trên sofa một ngày rồi………..

“Mẹ, mẹ” Tiểu Trạch kêu hai tiếng, Trình Mộ Thanh mới lấy lại tin thần “Làm sao?”

“Mẹ mới là làm sao đó? Như thế nào như người mất hồn vậy? Có phải mẹ cãi nhau với ba không?” Tiểu Trạch hỏi

“Không có, mẹ không có cãi nhau với ba, không có” Trình Mộ Thanh khẳng định nói

“Được rồi, con mang mẹ đi ăn chút gì” Tiểu Trạch nói

Vừa dứt lời, cái bụng của Trình Mộ Thanh cũng đã kêu réo ầm ĩ

“Được rồi” Trình Mộ Thanh đứng dậy, chính cả cảm giác cả người vô lực,mềm nhũn..

“Kim Sa, lái xe đến đây” Tiểu Trạch nói

Kim Sa gật gật đầu, ngay lập tức lái xe chở Tiểu Trạch và Trình Mộ Thanh hướng đến khách sạn..

Một bàn đầy đồ ăn, Trình Mộ Thanh trừng to mắt nhìn Kim Sa và Tiểu Trạch, hai người cầm đũa đều không động vào..

“Các người không ăn sao?” Trình Mộ Thanh hỏi

“Vừa rồi đã ăn ………..” Kim Sa nói, nhìn mấy thứ này dù uốn ăn nữa cũng không thể nhét nổi

Trình Mộ Thanh trợn to mắt “Như vậy một bàn này là?”

“Cho mẹ ăn” Tiểu Trạch nói “Cả ngày nay mẹ đã không ăn gì rồi, bây giờ ăn nhiều một chút………..”

Trình Mộ Thanh chớp chớp mắt “Mẹ cũng không thể ăn hết những thứ này a……….”

“Cũng không có bắt mẹ ăn hết đâu, mẹ thích ăn gì thì ăn đó” Tiểu Trạch giọng đi

ệu giống như ăn tuỳ thích, thích gì cứ ăn, ăn xong mẹ tự trả tiền

Giọng điệu của Tiểu TRạch làm cho trong lòng Trình Mộ Thanh dâng lên một cỗ ấm áp, vẫn là con trai tốt nhất.. Thật không thiệt thòi khi năm đó sinh ra Tiểu Trạch..

Lúc sau,một người đi tới “Trình Mộ Thanh?”

Trình Mộ Thanh ngẩng đầu, nhìn đến người đó, đôi mắt xẹt qua một chút khinh bỉ “Có chuyện gì không?”

Đọc tiếp Tổng Tài, đưa cục cưng cho tôi – Chương 160

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.