Thượng Quan Nam Trì cùng Ôn Tiểu Nhã trở lại phòng khách, chỉ có bà nội còn đang chờ bọn họ. Nhìn bọn họ đã trở về, bà nội nói “Nam nhi, cháu cùng Tiểu Nhã cũng đi ngủ đi. Bà nghĩ Tiểu Nhã không có chỗ để quần áo, nên đã mang hết chăn trong tủ quần áo cất tới phòng dành cho khách. Uyển Nhi cũng ngủ đi, sáng mai chín giờ máy bay cất cánh rồi.” Bà nội nói xong liền đi ngủ.
Ôn Tiểu Nhã còn muốn nói gì đó, nhưng bị Thượng Quan Nam Trì kéo lên lầu 3, sau đó khóa cửa lại. Thượng Quan Nam Trì nói, “Quần áo của cô đều ở trên sô pha, tự mình lấy quần áo tắm rửa trước đi.” Ôn Tiểu Nhã vẫn không nhúc nhích, Thượng Quan Nam Trì lại nói: “Làm gì, muốn tôi giúp sao?”
Ôn Tiểu Nhã nghe được lời này liền hoạt động nhanh hơn, tranh thủ thời gian đi tìm đồ ngủ. Cầm lấy rồi đi tắm. Cô đi vào, cho rằng buồng vệ sinh cùng cùng phòng tắm liền nhau. Không nghĩ tới, tận cùng bên trong mới là phòng tắm, ngăn cách bằng lớp kính mờ, cửa ra vào cũng vậy. Như vậy từ nhà tắm không nhìn thấy được nhà vệ sinh, nhà tắm có một cái bồn cực kì lớn, cũng có vòi hoa sen. Cô tắm rửa xong liền mặc bộ ngủ mà Thượng Quan Nam Trì mua cho.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Ôn Tiểu Nhã từ bên trong đi ra. Thượng Quan Nam Trì thấy được, trong lòng có chút bồn chồn. Chẳng qua anh kiềm chế tốt, cho nên nhìn không ra. Chính anh cũng lấy áo ngủ đi tắm rửa. Ôn Tiểu Nhã đi đến sô pha, đem những bộ quần áo Thượng Quan Nam Trì mua để lên bàn, tự mình nằm trên sô pha ngủ.
Chờ Thượng Quan Nam Trì tắm rửa xong đi ra, Ôn Tiểu Nhã đã ngủ mất rồi. Anh nhìn Ôn Tiểu Nhã ngủ ở trên sô pha không che gì cả, muốn tìm cái chăn cũng không tìm được, toàn bộ đã bị Tiểu Diễm cầm đi mất. Thượng Quan Nam Trì đành phải lấy áo khoác ngoài của mình giúp Ôn Tiểu Nhã đắp lên người.
Nửa đêm một tiếng ''sấm” vang lên, sau đó là tiếng Ôn Tiểu Nhã kêu nhỏ. Thượng Quan Nam Trì mơ mơ màng màng mở to mắt ngồi dậy, nhìn đến Ôn Tiểu Nhã khó khăn bò trên mặt đất. Thượng Quan Nam Trì tới gần, buồn cười hỏi, “Làm sao vậy.” Ôn Tiểu Nhã nói: “Không cẩn thận ngã xuống, giờ không đứng dậy được.”
Thượng Quan Nam Trì xuống dưới đỡ Ôn Tiểu Nhã ngồi lên sô pha, vừa lúc thấy đầu gối của cô đang chảy máu, trên trán cũng bị ngã u một cục. “Cô là heo sao? Ngủ một giấc mà thành như vậy,“ Thượng Quan Nam Trì đen mặt nói. Ôn Tiểu Nhã chịu đựng đau đớn, cười nói “Không sao, không sao.”
Thượng Quan Nam Trì cầm hòm thuốc tới giúp Ôn Tiểu Nhã thoa thuốc. Nhìn Thượng Quan Nam Trì thuần thục bôi thuốc, Ôn Tiểu Nhã khẳng định Thượng Quan Uyển Nhi khi còn nhỏ cũng thường xuyên bị thương, hẳn là đều được Thượng Quan Nam Trì băng bó cho. Đừng nhìn anh ta ngày thường có bộ dáng không màng đến ai nhưng khi anh ấy băng bó nhìn lại vô cùng nhẹ nhàng. Trong lòng của Ôn Tiểu Nhã đối Thượng Quan Nam Trì có chút ấn tượng tốt.
Thượng Quan Nam Trì bôi thuốc xong, đem hòm thuốc cất đi, nhìn Ôn Tiểu Nhã nói: “Cô cũng lên giường ngủ đi, đừng ngủ ở đây không lại ngã xuống.”
Nói xong, liền ôm Ôn Tiểu Nhã đặt đến một bên trên giường, chính mình cũng ở trên giường bên kia nằm xuống. Ôn Tiểu Nhã từ từ nằm xuống, cũng may giường này rộng ba mét, hai người ngủ hai bên cũng không ai đụng chạm ai.
Nằm ở trên giường, Ôn Tiểu Nhã như thế nào cũng ngủ không được, hiện tại mới hai giờ. Nếu cứ tiếp tục như thế không phải là muốn mạng của cô a? Cô xoay người nhìn đến Thượng Quan Nam Trì nhắm nghiền hai mắt, anh ta giống như ngủ rồi. Dù là đang ngủ thì bộ dạng ấy vẫn rất tuấn tú, cũng không có đáng ghét như lúc thức, nhưng vẫn còn rất ngang ngược.
Ôn Tiểu Nhã đang chăm chú nhìn. “Đẹp không?” Thượng Quan Nam Trì hỏi. Ôn Tiểu Nhã thuận miệng phải trả lời: “Rất đẹp.” Thượng Quan Nam Trì lại nói: “Đẹp thì lại đây nhìn cho kĩ hơn đi!” Ôn Tiểu Nhã vừa nghe lời này liền hoàn hồn. Trời ơi, vừa rồi cô nói chuyện với ai vậy trời, sau đó cô liền nhận ra. Ở trong lòng oán hận tự mắng chính mình: Ôn Tiểu Nhã mày chính là cái đồ mê trai, mày vừa tốt nghiệp không lâu còn muốn kiếm thật nhiều tiền để không bị người nhà lợi dụng uy hiếp, nhưng bây giờ mày đang nghĩ cái gì thế hả?
Thượng Quan Nam Trì không nghe được Ôn Tiểu Nhã đáp lại, anh ta lại ngủ tiếp, duỗi ra đôi tay thon dài ôm lấy Ôn Tiểu Nhã. Ôn Tiểu Nhã bị hành động đột ngột như vậy làm cho giật nảy mình, ở trong lòng ngực anh giãy giụa nói: “Thượng Quan Nam Trì, tuy rằng trước kia là tôi không đúng, đi nhầm phòng. Nhưng tôi đã chịu trách nhiệm với sai lầm của mình, tùy anh sai bảo. Anh nói không cho tôi đi làm, tôi liền không làm, tôi nghe lời anh như thế, anh còn muốn làm cái gì nữa?”
Thượng Quan Nam Trì nói: “Không làm gì! Hiện tại cô chỉ cần ngoan ngoãn ngủ, đừng cử động lung tung, bằng không tự gánh lấy hậu quả.” Quả nhiên nghe được Thượng Quan Nam Trì nói, Ôn Tiểu Nhã ngoan ngoãn nằm trong lòng ngực Thượng Quan Nam Trì không dám động đậy. Cô Nghĩ mình đang sống một cuộc sống thực sự rất uất ức, kể từ sau khi mười tuổi đã bị mẹ kế áp chế, nói cô không nghe lời liền không cho cô và em trai tiền ăn học.
Cô nghĩ rằng sau khi tốt nghiệp sẽ tự kiếm tiền cho em trai ăn học, vậy mà cô mới làm được vài tháng đã mắc sai lầm. Hiện tại còn phải có trách nghiệm với người khác, cô cũng không dám nói với ai về điều này, nghĩ đi nghĩ lại cô liền ngủ mất.
Thượng Quan Nam Trì nhìn đến người đã ngủ trong lồng ngực, liền thở nhẹ nhõm một hơi. Người phụ nữ này lớn lên trông cũng bình thường thôi, nhưng thật sự là muốn mạng của anh, may mà Ôn Tiểu Nhã vẫn nghe lời. Anh buông tay đang ôm Tiểu Nhã, nhìn bộ dáng Tiểu Nhã ngủ. Cô có làn da đẹp, khuôn miệng anh đào nhỏ nhắn, rất đẹp, với chiếc mũi cũng cao.
Suốt giấc ngủ đều nhăn mày, giống như chịu rất nhiều ấm ức. Cứ như vậy một cô gái bình thường cũng hấp dẫn anh. Thượng Quan Nam Trì cười nhạo chính mình có phải lâu quá chưa gặp người phụ nữ nào, cho nên kể từ đêm đó, anh thường thường sẽ nhớ tới Ôn Tiểu Nhã, xem ra ngày mai anh phải hẹn mấy người bạn đi chơi suốt đêm mới được. Anh như thế nào cũng ngủ không được. Liền đi đến ban công hút thuốc, lần nào cũng vậy, có phiền lòng là đi hút thuốc.
Ngày hôm sau trời đã sáng, Ôn Tiểu Nhã mở to mắt nhìn xem trong phòng. Không thấy Thượng Quan Nam Trì đâu, Ôn Tiểu Nhã liền rửa mặt chải đầu rồi khập khiễng từ trên lầu chậm rãi xuống dưới. Ông Bà cùng mọi người, bọn họ cũng ở phòng khách lầu một còn có Uyển Nhi và Thượng Quan Nam Trì, ngoại trừ Thượng Quan Nam Trì, bọn họ đều hỏi Ôn Tiểu Nhã sao lại thế này, Ôn Tiểu Nhã nói: “Là do không cẩn thận nên bị ngã, Uyển Nhi, hôm nay em phải đi sao?”
Thượng Quan Uyển Nhi cười cười nói: “Đúng vậy, chị dâu à, em hy vọng năm nay có thể nhìn thấy anh và chị kết hôn. Tuy rằng anh của em có chút độc đoán, nhưng là lòng anh hai rất lương thiện. Lại nói ông bà nội em cũng thích chị làm cháu dâu của họ.” Thượng Quan Uyển Nhi nói xong. Tiểu Diễm cũng kêu mọi người đi ăn sáng, sau khi ăn xong bữa sáng ông bà nội lưu luyến cùng Ôn Tiểu Nhã tiễn Uyển Nhi. Họ để Thượng Quan Nam Trì đưa Uyển Nhi ra sân bay.
Uyển Nhi đi rồi ông bà nội có chút hụt hẫng. Ôn Tiểu Nhã nhìn đến hai người lớn tuổi như vậy, liền tranh thủ thời gian an ủi họ: “Ông bà không cần quá buồn, Uyển Nhi không phải nói là chờ bên kia ổn định liền trở về cùng ông bà sao. Vả lại con cũng sẽ ở chỗ này cùng ông bà mấy ngày mà!”
Ông bà nội nghe được Ôn Tiểu Nhã nói như vậy liền gật đầu nói: “Còn tốt còn có Tiểu Nhã ở đây“.
Mỗi ngày, Ôn Tiểu Nhã cùng ông bà trò chuyện và đến sân sau hái trái cây. Thượng Quan Nam Trì bởi vì công ty có việc nên mỗi ngày đều đi sớm về trễ. Một tuần trôi qua thật mau. Đêm nay cũng đêm cuối ở đây, Ôn Tiểu Nhã có chút không muốn rời đi.
_____
Editor: Linh.
Cập nhật 4.6.2021 tại dembuon.com