Buổi sáng hôm sau, Ôn Tiểu Nhã vì quá mắc vệ sinh nên tỉnh lại. Ôn Tiểu Nhã chớp chớp mắt, đưa tay sờ sang bên cạnh kiểm tra thì không thấy Thượng Quan Nam Trì nữa.
Cô đinh ninh rằng Thượng Quan Nam Trì đã đi làm, vậy nên không để ý nữa mà nhanh chóng vào nhà vệ sinh giải quyết. Chờ đến khi đi ra, Ôn Tiểu Nhã mới phát hiện Thượng Quan Nam Trì ngồi ở ban công hút thuốc, khuôn mặt anh cũng hiện lên sự đăm chiêu.
Ôn Tiểu Nhã đi qua hỏi:
“Đang suy nghĩ chuyện gì thế?”
Lúc này Thượng Quan Nam Trì mới hồi phục tinh thần:
“Em tỉnh rồi!”
Ôn Tiểu Nhã gật gật đầu nói tiếp:
“Anh còn chưa trả lời em đấy!”
Thượng Quan Nam Trì liền duỗi tay đem cô kéo vào lòng, đáp:
“Anh đang nghĩ về em.”
Nghe thế, Ôn Tiểu Nhã hờn dỗi bảo:
“Anh đừng có mà lừa em. Anh không muốn nói thì thôi, em cũng không dám ép.”
Thượng Quan Nam Trì cười cười:
“Em mau đi đánh răng rửa mặt đi, anh đợi em cùng xuống lầu ăn sáng. Hôm nay chúng ta còn muốn đi bệnh viện kiểm tra mà!”
Ôn Tiểu Nhã gật đầu, ngoan ngoãn nghe lời Thượng Quan Nam Trì đi đánh răng rửa mặt.
Vốn Thượng Quan Nam Trì đang nghĩ đến việc tối qua. Nếu không phải Tiểu Nhã tìm được ảnh chụp của anh cùng Tô Thiến Thiến, anh thật sự cũng không nhớ đến quãng thời gian yêu đương cuồng nhiệt kia.
Khi đó tất cả mọi thứ đều sắp xếp ổn thỏa rồi, cả hai người cũng ước định sẽ không thay lòng đổi dạ. Thế mà sau một năm, Tô Thiến Thiến nhanh thay đổi ý định của cô ta. Cô ta nói muốn ra ngoài phát triển sự nghiệp, thế là ngày nào Tô Thiến Thiến cũng đuổi theo anh náo loạn đòi chia tay.
Vừa lúc này Ôn Tiểu Nhã đi đến, nói:
“Em xong rồi, hiện tại chúng ta xuống ăn sáng đi.”
Thượng Quan Nam Trì mỉm cười đứng lên, sau đó hai người tay trong tay đi xuống lầu.
__
Ăn xong bữa sáng, Thượng Quan Nam Trì nhanh chóng đưa Ôn Tiểu Nhã đến bệnh viện.
Ôn Tiểu Nhã vừa đi vào làm kiểm tra thì điện thoại của Thượng Quan Nam Trì có cuộc gọi đến. Anh nhanh chóng bắt máy, thế nhưng hành lang ồn ào đã khiến Thượng Quan Nam Trì không nghe được đối phương nói gì. Hết cách, Thượng Quan Nam Trì đành phải đi tìm một chỗ yên tĩnh để nói chuyện.
Một lát sau, Ôn Tiểu Nhã từ khoa phụ sản đi ra, trên tay cô còn cầm theo tờ kết quả siêu âm. Ôn Tiểu Nhã nhìn xung quanh để tìm kiếm Thượng Quan Nam Trì, thế nhưng Thượng Quan Nam Trì thì cô không nhìn thấy, chỉ nhìn thấy người mà cô ghét nhất trên đời.
Ôn Bối Bối bên kia cũng thấy được Ôn Tiểu Nhã, cô ả lôi kéo Kỳ Mỹ Cầm nói:
“Mẹ, mẹ xem kia không phải là Ôn Tiểu Nhã sao? Cô ta sao cũng đến bệnh viện thế, con đâu có thấy ba nói cô ta bị ốm đâu.”
Kỳ Mỹ Cầm đáp:
“Đi, chúng ta qua xem cô ta lại làm ra chuyện gì.”
Hai mẹ con tiến lại phía Ôn Tiểu Nhã, rồi Ôn Bối Bối bắt đầu mở miệng trào phúng:
“Ôi, đây không phải là đại tiểu thư Ôn gia chúng ta sao? Sao hôm nay cũng có thời gian đi bệnh viện vậy?”
Ôn Tiểu Nhã không thèm để ý tới mẹ con bọn họ, cô mặt lạnh vòng qua hai người để đi ra ngoài bệnh viện.
Kỳ Mỹ Cầm đứng bên cạnh tinh mắt thấy được tờ kết quả trên tay Ôn Tiểu Nhã, thế là bà ta đưa tay giật lấy, vui vẻ nói với Ôn Bối Bối:
“Bối Bối, con mau đến xem, con này cầm theo kết quả siêu âm, nhất định là có thai.”
Ôn Bối Bối nghe được mẹ cô ta nói liền chạy đến xem:
“Mẹ, con không nghĩ cô ta ở ngoài quậy phá đến mức đứa nhỏ cũng có rồi.”
Kỳ Mỹ Cầm liền duỗi tay đánh một cái tát vào mặt Ôn Tiểu Nhã. Cái tát này khiến mặt Ôn Tiểu Nhã đỏ một mảng, lại đau đến mức suýt chút nữa khiến cô ấy ngất đi.
Kỳ Mỹ Cầm cười lạnh:
“Tuổi còn nhỏ mà đã ở bên ngoài lêu lổng với đàn ông. Ba cô không đánh cô, tôi liền thay ông ấy dạy dỗ cô.”
Nói xong bà ta lại tát một cái nữa. Lần này Ôn Tiểu Nhã sẽ không ngốc mà đứng im cho bà ta hành hạ tiếp. Thấy Kỳ Mỹ Cầm giơ tay tát xuống, cô ngay lập tức tránh sang một bên.
Kỳ Mỹ Cầm thẹn quá hóa giận, muốn lao vào đánh cô ngay tại bệnh viện. Thế là Ôn Tiểu Nhã đẩy bà ta một cái, sau đó nhanh tay cướp lại tờ kết quả rồi chạy ra ngoài.
Vốn Kỳ Mỹ Cầm còn muốn đuổi theo Ôn Tiểu Nhã nhưng Ôn Bối Bối đã ngăn bà ta lại:
“Mẹ, nếu mẹ đuổi theo đi ra, người khác thấy sẽ nói mẹ ngược đãi Ôn Tiểu Nhã. Sự việc này mà truyền lên mạng, con sao có thể gả cho người có tiền đây?”
Kỳ Mỹ Cầm vội vàng gật đầu:
“Đúng, con nói đúng, mục tiêu của chúng ta chính là con gả được cho người có tiền. Mẹ thiếu chút nữa là làm hỏng việc rồi! Tất cả là do con tiện nhân kia, mỗi lần nhìn thấy nó, mẹ lại bị chọc cho điên lên.”
Ôn Bối Bối cười nói:
“Mẹ, mẹ chỉ cần gọi điện cho ba, nói với ba Ôn Tiểu Nhã ở bên ngoài loạn. Nghe xong ba nhất định rất giận, mẹ lại ra chủ ý cho ba, bảo ba tối nay gọi Ôn Tiểu Nhã về hỏi chuyện, thế không phải là được à?”
Kỳ Mỹ Cầm tấm tắc khen:
“Vẫn là con gái xinh đẹp của mẹ thông minh.”
Thật ra Ôn Bối Bối lớn lên rất xinh đẹp, thế nhưng tâm địa của cô ta thì độc ác không ai bằng.
Ngoại hình của Ôn Bối Bối và Ôn Tiểu Nhã không hề giống nhau, bởi vì Ôn Bối Bối không phải con ruột của Ôn Chấn Hoa, cô ta là do Kỳ Mỹ Cầm đưa tới Ôn gia.
Trước khi đến Ôn gia, Ôn Bối Bối tên là Kỳ Bối Bối. Cô ta theo họ của mẹ mình bởi ba cô ta là ai Kỳ Mỹ Cầm cũng không biết. Chẳng qua sau khi bước vào Ôn gia, cô ta liền được Ôn Chấn Hoa sửa họ, rồi theo chị em Ôn Tiểu Nhã gọi ông là ba.
Kỳ Mỹ Cầm nghe theo cao kiến của Ôn Bối Bối, dùng tốc độ nhanh nhất gọi điện cho Ôn Chấn Hoa.
Hiện tại Ôn Chấn Hoa đang ở trong xưởng làm việc, ông ta vừa thấy điện thoại của Kỳ Mỹ Cầm gọi đến thì vui vẻ tiếp:
“Mỹ Cầm à? Có chuyện gì không em?”
Kỳ Mỹ Cầm trả lời:
“Chấn Hoa, con gái của anh ở bên ngoài lêu lổng với đàn ông. Vừa nãy em đưa Bối Bối tới bệnh viện thăm bạn của con bé, không ngờ lại gặp Tiểu Nhã vừa đi kiểm tra xong, mà tờ kết quả của nó lại ghi là đã mang thai. Em thấy lần này anh nhất định phải trừng phạt nó! Anh xem, mặt mũi Ôn gia chúng ta đều bị nó làm mất hết rồi.”
Ôn Chấn Hoa nghe Kỳ Mỹ Cầm mách xong liền tức giận hỏi:
“Em có chắc chắn là vậy không?”
Kỳ Mỹ Cầm tiếp tục mèo khóc chuột:
“Vô cùng chắc chắn! Không tin thì anh gọi điện thoại cho Tiểu Nhã đi, để tối nay con bé về rồi anh hỏi nó, đến lúc đó không phải là rõ ràng sao?”
Ôn Chấn Hoa bực tức đáp:
“Được, anh nhất định sẽ gọi cho nó, bảo nó tối nay về nhà!”
Kỳ Mỹ Cầm giả tạo nói:
“Vậy em cúp điện thoại đây, anh cũng nhớ gọi điện cho con bé đó.” Rồi bà ta tắt điện thoại, sau đó hạnh phúc nói với Ôn Bối Bối nói:
“Con à, tối nay Ôn Tiểu Nhã chết chắc rồi. Con liền chờ lên làm đại tiểu thư Ôn gia đi!”
Ôn Bối Bối vui vẻ:
“Cảm ơn mẹ. Tối nay mẹ nhất định phải nói xấu cô ta trước mặt ba đó!”
Kỳ Mỹ Cầm nói:
“Chuyện này con cứ yên tâm, con không nói mẹ cũng biết phải làm thế nào. Con là con gái của mẹ mà, mẹ không giúp con thì giúp ai bây giờ.”
__
Ở bên ngoài bệnh viện, Ôn Tiểu Nhã thấy Kỳ Mỹ Cầm không đuổi theo nữa thì từ từ dừng bước. Cô tìm chỗ ngồi xuống, sau đó vừa thở hổn hển vừa nói một mình:
“Thật là oan gia ngõ hẹp. Tại sao nhiều bệnh viện như vậy mà lại gặp gỡ bọn họ ở đây chứ? Hơn nữa hôm nay Ôn Bối Bối không đi học sao? Cô ta chạy lên bệnh viện làm gì chứ?”
Mà Thượng Quan Nam Trì cũng đã nghe điện thoại xong. Anh đi đến gần Ôn Tiểu Nhã liền thấy cô nói chuyện một mình, Thượng Quan Nam Trì khó hiểu hỏi:
“Tiểu Nhã, em nói chuyện với ai thế?”
Giọng nói của Thượng Quan Nam Trì đột nhiên truyền đến đã dọa cho Ôn Tiểu Nhã thót tim. Cô quay lại nhìn anh, cáu gắt:
“Anh thấy em vẫn còn sống nên muốn dọa chết em đúng không?”
Thượng Quan Nam Trì vội vàng giải thích:
“Tiểu Nhã, anh xin lỗi. Ban nãy anh nghe điện thoại nên rời đi một lúc.” Sau đó anh nhìn bên mặt hồng hồng của Ôn Tiểu Nhã, tiếp tục hỏi:
“Sao em lại thế này? Có phải lúc anh đi nhận điện thoại em bị người ta đánh không?”
Ôn Tiểu Nhã lắc đầu nói:
“Không phải, do em không đi chú ý nên va phải tường thôi.”
Thượng Quan Nam Trì có chút không tin, nhưng nếu Ôn Tiểu Nhã không muốn nói thì anh cũng sẽ không hỏi nhiều.
“Tiểu Nhã, kết quả kiểm tra thế nào?”
Ôn Tiểu Nhã đem tờ đơn kết quả trên tay đưa cho Thượng Quan Nam Trì, nói:
“Kết quả đây, tự anh xem đi.”
Thượng Quan Nam Trì nhanh chóng cầm tờ đơn từ tay Ôn Tiểu Nhã.
Mặc dù bản thân không hiểu lắm về siêu âm, nhưng màu sắc trên tờ kết quả anh vẫn phân biệt được. Vì thế khi Thượng Quan Nam Trì vừa xem xong, anh đã kích động ôm lấy Ôn Tiểu Nhã hôn một cái, bảo:
“Tiểu Nhã, cảm ơn em.”
__
Editor: Trịnh Tô Nguyệt
Cập nhật 16.6.2021 tại dembuon.com