Trong tiệm váy cưới, Ôn Tiểu Nhã đang cùng Lan Lan rửa tay ở WC nữ. Cô nàng Lan Lan như nhớ đến gì đó, liền hào hứng quay sang:
“Tiểu Nhã, tớ kể cho cậu chuyện này! Cậu còn nhớ lúc chúng ta học năm ba đại học, cậu tương tư học trưởng Trần Chí Hào khóa trên không? Hồi đó cậu còn viết thư tình cho anh ta nữa, là tớ ngày ngày giúp cậu chạy đi đưa thư nha!
Tối qua tớ ra ngoài mua đồ ăn vặt thì vô tình gặp được anh ta, bây giờ anh ta so với trước kia càng thành thục và đẹp trai hơn nhiều! Tớ vốn nghĩ anh ta sẽ không nhớ tớ, nào ngờ vừa chạm mặt anh ta liền nhận ra, còn hỏi tớ là cậu đã có bạn trai chưa đấy.”
Ôn Tiểu Nhã cười đáp:
“Tớ nhất định là nhớ rõ anh ta, dù sao thì đó cũng là nam sinh đầu tiên mà tớ yêu thầm.”
Lan Lan tiếp tục:
“Học trưởng Trần nói buổi tối ngày mai anh ta có thời gian, hỏi chúng ta có muốn cùng đi ăn cơm không? Tớ nghĩ cậu nhất định sẽ đi, nên đã đồng ý với anh ta.”
Ôn Tiểu Nhã đáp:
“Được, vừa hay có người mời chúng ta đi ăn tối, này không phải quá tốt sao!”
Đột nhiên, cửa WC nam bị ai đó dùng sức mở ra, sau đó lại có tiếng bước chân đi ra.
Ôn Tiểu Nhã và Lan Lan liền bị dọa sợ. Hai cô gái gắt gao nhìn chằm chằm nơi vang lên tiếng bước chân, kết quả lại thấy được Thượng Quan Nam Trì đen mặt tiến lại.
Lan Lan dùng giọng nói run rẩy chào:
“Sếp... chào sếp”
Thượng Quan Nam Trì lạnh lùng nhìn hai người:
“Thời gian đi làm lại trốn đến WC nói chuyện phiếm. Lưu Yến không nói quy định trong tiệm cho các cô sao?” Nói xong anh liền mặt lạnh quay đi.
Lan Lan sợ hãi nói:
“Tiểu Nhã, lần này chúng ta xong rồi. Hiện tại công việc khó tìm như vậy, đừng nói là cậu và tớ tốt nghiệp đại học, bây giờ ra tìm việc thì cũng như không tốt nghiệp thôi! Đều tại cái miệng nhiều chuyện này của tớ nha!”
Ôn Tiểu Nhã liền nhẹ giọng an ủi cô nàng.
Thật ra Ôn Tiểu Nhã cũng hơi sợ. Nếu Lan Lan thật sự bị đuổi việc, thì cô ấy muốn tìm được công việc có tiền lương cao thế này sẽ rất khó. Cô vừa an ủi Lan Lan, vừa đỡ cô gái đã sợ đến nỗi đi không vững này ra ngoài.
Ôn Tiểu Nhã nhớ đến hoàn cảnh nhà Lan Lan. Gia đình cô ấy không giàu có gì, mà Lan Lan còn có một người em trai cần tiền để đi học, thế nên cô nhất định sẽ đi xin Thượng Quan Nam Trì không cần đuổi việc Lan Lan.
Nghĩ là làm, Ôn Tiểu Nhã nhanh chóng chạy đến gõ cửa văn phòng của Thượng Quan Nam Trì.
Tiếng trả lời của anh vang lên:
“Vào đi.”
Vừa bước vào, Ôn Tiểu Nhã đã thấy Thượng Quan Nam Trì cúi đầu xem văn kiện, vậy nên cô ngập ngừng hỏi:
“Cái đó, hiện tại anh đang bận sao?”
Thượng Quan Nam Trì ngẩng đầu nhìn. Thấy người đến là Ôn Tiểu Nhã, anh không biểu tình trả lời:
“Đến cũng đã đến rồi. Nếu có chuyện thì nhanh nói, còn không thì em đừng tới làm phiền anh.”
Ôn Tiểu Nhã cúi đầu nói:
“Em tới xin anh một chuyện, chính là lúc nãy em cùng Lan Lan ở WC nói chuyện phiếm. Em hy vọng anh có thể nể mặt em, đừng đuổi việc Lan Lan. Nhà cô ấy cũng không giàu có, cô ấy lại phải kiếm tiền để em trai đi học. Nếu bây giờ anh có đuổi việc em, em cũng không oán trách gì cả. Suy cho cùng việc này là lỗi của em.”
“Ngay từ đầu, anh chưa từng có ý định sẽ đuổi việc em và cô ấy. Chỉ là bây giờ em đến tận đây để nói cho anh biết, thì sao anh có thể không thuận theo ý em được? Anh sẽ đuổi việc Lan Lan. Còn em? Nể tình quan hệ giữa chúng ta, anh liền để em tạm thời ở lại nơi này làm việc.”
Thượng Quan Nam Trì bình tĩnh nói.
Trong lòng Ôn Tiểu Nhã đã sớm ném không ít viên gạch vào mặt của Thượng Quan Nam Trì, thế nhưng bên ngoài cô vẫn tươi cười bảo:
“Vậy em có thể đổi với cô ấy không? Bởi vì năng lực làm việc của Lan Lan tốt hơn em nhiều.”
Thượng Quan Nam Trì dửng dưng trả lời:
“Có thể. Em đi cô ấy ở lại.”
Ôn Tiểu Nhã nghe xong Thượng Quan Nam Trì nói thì yên lòng, rốt cuộc cô cũng giúp Lan Lan bảo vệ được công việc. Còn cô, tuy rằng mẹ kế và ba đối xử không tốt với em trai, nhưng mẹ kế cũng không dám lấy tiền đi học của em ấy. Bởi vì trong lòng ba, em trai sẽ là người nối nghiệp của ông.
Nghĩ vậy, Ôn Tiểu Nhã liền vội vàng nói với Thượng Quan Nam Trì:
“Cảm ơn, cảm ơn anh.”
Nhưng Thượng Quan Nam Trì lại tiếp tục:
“Đừng cảm ơn sớm như vậy, anh vẫn chưa nói hết mà.”
“Còn vấn đề gì chưa nói?”
Ôn Tiểu Nhã thắc mắc.
“Làm việc cũng đừng gấp gáp như vậy. Tuy rằng anh đồng ý cho em đổi, nhưng mà thời gian hết hạn hợp đồng của em còn chưa tới. Cho nên, nếu bây giờ em rời đi, em cần phải bồi thường cho tiệm váy cưới. Đây là luật pháp quy định, anh không có lừa em đâu.”
Thượng Quan Nam Trì bình tĩnh tung cho Ôn Tiểu Nhã một quả bom.
Lúc này, Ôn Tiểu Nhã đã không thể nhịn nổi tức giận. Cô cởi một chiếc giày, hướng tới mặt Thượng Quan Nam Trì ném.
Thượng Quan Nam Trì nghiêng người về một bên, chiếc giày liền rơi xuống phía sau. Ôn Tiểu Nhã nhìn thấy không ném trúng, cúi người cởi chiếc còn lại. Lúc cô chuẩn bị ném tiếp, giọng nói của Thượng Quan Nam Trì vang lên:
“Nếu em dám ném, anh sẽ thêm tội cố ý đả thương người khác vào. Khi đó nhất định sẽ bắt em thêm tiền bồi thường.”
Ôn Tiểu Nhã nghe Thượng Quan Nam Trì nói xong liền ngoan ngoãn thả giày xuống. Cô không có biện pháp đi, dù sao cô là kẻ không có tiền mà!
Rồi Ôn Tiểu Nhã đi đến chỗ Thượng Quan Nam Trì tìm chiếc giày bị ném lúc nãy. Mà Thượng Quan Nam Trì ngồi trên ghế xoay, đắc ý bảo:
“Anh có thể để em và Lan Lan ở lại, nhưng anh có một điều kiện.”
Ôn Tiểu Nhã vội vàng hỏi:
“Điều kiện gì?”
Thượng Quan Nam Trì nhắc khéo:
“Chính là những chuyện mà lúc nãy anh nghe được ở WC.”
Ôn Tiểu Nhã thắc mắc:
“Ở đó có chuyện gì?”
Anh tức giận trừng Ôn Tiểu Nhã, hỏi:
“Em là biết rõ còn cố ý hỏi đúng không?”
Ôn Tiểu Nhã vẫn chưa hiểu, cô nói:
“Vừa rồi bọn em nói về học trưởng lúc trước mà, có chuyện gì đâu? Hơn nữa Thượng Quan Nam Trì, anh thân là ông chủ, lại đi trốn ở WC nghe lén nhân viên nói chuyện. Anh thật không biết xấu hổ!”
Thượng Quan Nam Trì bình tĩnh đáp:
“Việc kia có thể trách anh sao? Anh đi WC còn không được yên tĩnh, lại phải ngồi nghe những chuyện đó. Đừng có cãi lí lẽ với anh, điều kiện anh nói em đã nghĩ kĩ chưa?”
Cô bực mình hỏi:
“Rốt cuộc điều kiện là gì? Anh nhanh chóng nói rõ ràng thì em mới biết được chứ!”
“Điều kiện là buổi tối ngày mai em không được đi ăn cơm với tên học trưởng kia. Nếu em đi, ngày mai sẽ có thông báo đuổi việc ngay. Cô gái Lan Lan kia cũng không cần tới làm nữa! Em thấy thế nào?”
Ôn Tiểu Nhã kinh ngạc:
“Thì ra là như vậy. Được thôi! Em đồng ý với anh, nhưng anh cũng phải giữ lời.”
“Nhưng em vẫn có chút không rõ, vì sao gần đây em làm cái gì, anh luôn nhìn em giống như nhìn kẻ thù vậy? Em nhớ rõ gần đây mình không hề làm gì khiến cho anh tức giận.”
Thượng Quan Nam Trì lạnh nhạt bảo:
“Tự em suy nghĩ lại đi!”
“Em không nhớ được”
Ôn Tiểu Nhã nói.
Thượng Quan Nam Trì trả lời:
“Vậy anh cho em ba ngày. Chờ em nghĩ ra rồi, sau đó tới nhận sai với anh, anh sẽ không phạt em. Nhưng nếu em không nhớ ra, vậy xem lúc đó anh chỉnh em thế nào.”
Ôn Tiểu Nhã đáp:
“Được, em nhớ rõ rồi. Nếu không còn việc gì nữa thì em ra ngoài đây. Anh hãy nhớ rõ những lời nói của mình đấy!”
Ôn Tiểu Nhã hứng khởi nghĩ, buổi tối ngày mai không thể đi, không có nghĩa là sau này không thể đi. Chờ cô nói với Lan Lan là mình có việc, ngày mai không thể đi ăn với học trưởng là được.
Sau khi đạt thành hiệp nghị, Ôn Tiểu Nhã vui vẻ ra khỏi văn phòng. Mà Lan Lan bên kia thấy cô đi ra, ngay lập tức chạy tới, uất ức hỏi:
“Tiểu Nhã, không phải là sếp nói chúng ta đi lãnh tiền lương rồi nhanh chóng đi đấy chứ? Cái tên Thượng Quan Nam Trì này thật quá đáng, vậy mà thật sự đuổi việc chúng ta.”
Ôn Tiểu Nhã vui mừng bảo:
“Không phải đâu Lan Lan, sếp không định đuổi việc chúng ta. Anh ấy chỉ nói muốn chúng ta làm việc thật tốt, đừng có lười biếng tám chuyện.”
Lan Lan nghe được cao hứng nói:
“Lúc này tớ thấy sếp của chúng ta đẹp trai hơn bao giờ hết. Không biết bạn gái sếp là cô gái thế nào, nhưng cô ấy quả thật là vô cùng hạnh phúc.”
Cô ấy tiếp tục nói, rồi lại bày ra bộ dạng hoa si.
“Tớ hâm mộ bạn gái sếp ghê, có một người bạn trai nhiều tiền lại đẹp trai, hơn nữa còn rất khoan dung nữa!”
Ôn Tiểu Nhã buồn cười nhìn Lan Lan, rồi đưa tay lên véo véo cô ấy:
“Dừng, đừng bày ra bộ dạng hoa si này nữa, quá mất mặt đi. Nói không chừng bạn gái của anh ấy cũng không quá hạnh phúc như cậu nghĩ.”
Lan Lan tròn mắt nhìn cô, hỏi:
“Tiểu Nhã, cậu sẽ không phải biết được tin tức gì đi.”
__
Editor: Trịnh Tô Nguyệt