CHƯƠNG 27: ANH LÀ ĐỒ QUÁI GỞ
Bạch Phi Phi chỉ Hàn Gia Lệ, dáng vẻ nũng nịu ấm ức.
An Tử Thành nhún nhún vai bó tay, quay người ôm Bạch Phi Phi yểu điệu vào lòng: “ Phi Phi à, cô ta là do mẹ em tự tay đưa đến, nếu như anh đuổi cô ta đi, thế thì không phải không nể mặt mẹ em sao?” Hắn cúi đầu dịu dàng nhìn cô ta.
Bạch Phi Phi lả lướt trong lòng hắn, cáu giận trong lòng lập tức nguôi đi một nửa.
“ Nhưng anh Tử Thành, người ta.........” Bạch Phi Phi vẫn không can tâm nhìn Hàn Gia Lệ.
Ngay lúc đó, An Tử Thành cúi đầu hôn lên môi, ra sức chiếm đoạt cô ta.
Trong lòng Bạch Phi Phi cảm thấy ấm áp, rướn người đáp trả nụ hôn của hắn.
Hàn Gia Lệ ngồi trên giường nhìn hai người đó với dáng vẻ kinh tởm, kéo chăn lên người nằm xuống ngủ.
“ Muốn làm tình thì đi phòng bên cạnh, tôi không thích xem phim hành động sex.” Sau đó kéo chăn trùm lên đầu.
An Tử Thành rời khỏi môi của Bạch Phi Phi, liếc mắt cười gian xảo nhìn Hàn Gia Lệ, sau đó kéo Bạch Phi Phi đi xuống lầu.
“ Phi Phi, chúng ta đi ăn sáng.”
“ Anh Tử Thành, anh tránh xa chị ta chút.”
“ Uh, được.”
“ Để chị ta ngủ ở phòng khách, phòng của anh chỉ có em mới có thể ngủ.”
“ Được.”
“ Thật sao? Anh Tử Thành?”
“ Thật.”
Nhìn An Tử Thành thẳng thắn như thế, toàn bộ nỗi niềm không vui của Bạch Phi Phi đều trôi hết đi.
Anh Tử Thành của cô chỉ là chơi người phụ nữ đó mà thôi, người anh ấy yêu thật lòng chính là cô.
Thím Trần thắc mắc nhìn Thiếu Gia và tiểu thư Bạch, còn cả người phụ nữ trong phòng thiếu gia trên lầu. Bầu không khí thật sự kỳ lạ khó hiểu.
Nhưng đây không phải việc bà nên quan tâm, bà chỉ cần phụ trách chăm sóc tốt Thiếu Gia là được.
Ăn sáng xong, Bạch Phi Phi quay về nhà họ Bạch, An Tử Thành dặn dò Thím Trần mang cháo lên phòng cho Hàn Gia Lệ, rồi nhanh nhanh chóng chóng đến công ty làm việc.
Trong căn biệt thự rộng lớn chỉ còn lại một mình Hàn Gia Lệ, cô nhìn bát cháo thím Trần mang đến, chẳng có cảm giác thèm ăn chút nào.
Cô biết, muốn báo phù mẹ con Triệu Mẫn, bắt đầu từ bây giờ nhất định phải cám dỗ An Tử Thành, phá hoại hôn nhân của bọn họ, sau đó tàn nhẫn đá An Tử Thành.
Biệt thự Tiêu Gia.
“ Nhiên, không hay rồi, không thấy tiểu thư Hàn nữa rồi.” Mễ Lam hoảng hốt luống cuống đẩy cửa lao ra ngoài mà vô tình đập phải Tịch Dương.
“ Vội cái gì thế? Nói không chừng bệnh khỏi nên tự đi rồi, người phụ nữ đó, vốn dĩ đã thần bí rồi.” Tịch Dương nhìn Mễ Lam nhún nhún vai nói.
“ Anh biết gì chứ, cơ thể cô ấy còn rất yếu ớt, tôi phải đi bảo cho Dật Nhiên.” Mễ Lam vội vàng đẩy anh ta ra.
“ Đi rồi không phải càng tốt sao, đừng cho rằng tôi không biết cô thích Tiêu Dật Nhiên, từ sáng đến tối vây lấy cậu ta. Người con gái đó đi rồi, tim Tiêu Dật Nhiên hoàn toàn chỉ hướng trên người cô, nếu là tôi vui còn chưa hết, não cô bị nước vào đấy à?” Tịch Dương điềm tĩnh hút thuốc, anh ta dám cá Mễ Lam nhất định thích Tiêu Dật Nhiên.
Ai mà biết Mễ Lam lại tức giận quay người đi đến trước mặt anh ta, giơ tay giằng lấy điếu thuốc trong tay anh ta, đưa tay dùng lực dí đầu kia của điếu thuốc đó vào trong lỗ mũi của anh ta.
“ Lạc Tịch Dương! Anh là đồ quái gở, nếu như anh còn nói linh tinh nữa, lần sau cắm vào lỗ mũi anh sẽ là đầu thuốc đang cháy đấy!”
Tịch Dương bị chọc tức cho cơ thịt co lại, cuống cuồng lấy đầu thuốc ra khỏi lỗ mũi, vứt xuống di di trên đất.