Tổng Tài Gian Ác

Chương 37: Chương 37: Chơi chết cô ta




Chương 37: Chơi chết cô ta

“ Tôi không muốn, Lệ Thư cô thả tôi ra, tôi không muốn!” Bạch Phi Phi khóc càng to hơn, A Háng nhanh chân bước đến bên cạnh cô ta, đưa tay xách cô ta ra ngoài.

“ Phi Phi........Phi Phi, các người thả cô ta ra.” Hàn Gia Lệ đang định đưa tay kéo Bạch Phi Phi nhưng lại bị tên đàn ông đằng sau giữ lại.

Cô đờ đẫn nhìn Bạch Phi Phi bị người đàn ông đó bắt đi, trong lòng hỗn loạn phức tạp, mặc dù cô hận cô ta và mẹ cô ta, nhưng lúc này cô không còn hận nổi nữa. Chỉ mong cô ta không bị những người kia làm nhục.

Bạch Phi Phi lạnh lùng đứng ở bên ngoài cửa nhìn bóng dáng bất lực của Hàn Phi Phi, cười nham hiểm.

Hàn Gia Lệ, tối hôm nay sẽ cho cô biết thế nào là mùi vị của đau đớn!

“ Tiểu Thư, cô về trước đi, chúng tôi nhất định sẽ dạy dỗ cho cô ta biết thế nào là lễ độ.” A Háng đứng đằng sau Bạch Phi Phi, nét mặt hung dữ.

“ Tìm cho tôi mấy lão già khoảng 50 tuổi, chơi chết cô ta đi.” Nói xong, cô ta cầm chìa khóa xe, chẳng thèm quay đầu lại cứ thế rời đi.

“ Vâng, tiểu thư.”

............

An Tử Thành và Bụi Hạo Hiên về đến biệt thự vịnh Tiên Thủy đã là hai giờ đêm rồi.

An Tử Thành vứt áo khoác trong tay xuống, mệt đến nỗi không mở nổi mí mắt.

“ Mình đi ngủ trước, cậu tùy ý tìm phòng ngủ nhé, ngủ ngon.” Nói xong cũng chẳng quay đầu, đi thẳng về phòng ngủ.

“ Cậu là đồ không có lương tâm, vứt lại mình như thế à? Có điều cũng được, mình đi tìm người đẹp trên lầu ngủ cùng.” Bùi Hạo Hiên nháy nháy con mắt háo sắc cười, rón ra rón rén đi lên lầu.

An Tử Thành đột nhiên dừng lại quay người nhìn Bùi Hạo Hiên.

“ Không muốn mình lục khắp thế giới để giết cậu, biết đầu mau đi ngủ đi.”

Đang định đi về phòng đột nhiên nhìn thấy cửa phòng Hàn Gia Lệ và Bạch Phi Phi đều mở toang.

Hắn sững người lại, mắt nheo lại, khuôn mặt đẹp trai lập tức trầm xuống, có chút bất an nhói lên trong đầu.

“ Không cần cậu làm mặt xấu như thế? Anh đây đùa với cậu thôi.”

“ Thím Trần!!!” An Tử Thành gào lên một tiếng giận giữ, lập tức bổ nhào ra lan can tầng hai, nhìn xuống phòng khách tầng 1 có đôi dép đi trong nhà của Hàn Gia Lệ.

Chết tiệt! Bọn họ nhất định xảy ra chuyện rồi!

“ Sao thế thiếu gia?” Thím Trần luống cuống mặc quần áo ngủ chạy từ trong phòng ra, nét mặt đầy hoảng loạn.

“ Hàn Gia Lệ và Bạch Phi Phi đâu?”

Thím Trần mặt đầy nghi ngờ: “ Không phải......ở trong phòng sao?”

“ Mã Phi!!!” An Tử Thành đẩy Bùi Hạo Hiên sang một bên, chạy như bay xuống lầu.

Bùi Hạo Hiên không hiểu chuyện gì, cho nên cũng chạy theo.

“ Có chuyện gì vậy Thành Gia?” Mã Phi đang đi vệ sinh, nghe thấy tiếng gọi giật của An Tử Thành, xếch quần chạy ra ngoài.

“ Không thấy Hàn Gia Lệ và Bạch Phi Phi đâu nữa, lập tức kiểm tra camera trong biệt thự.”

“ Vâng, thiếu gia.” Mã Phi nhanh chóng mở máy tính xách tay ra, mở phần quản lý camera ra, chỉ trong vỏn vẹn mấy giây, hắn đã tra ra nội dung cần tìm.

“ Thành Gia, buổi tối 10 giờ 23 phút 7 giây, một chiếc xe biển hiệu XXXXXX màu đen to mang Hàn Tiểu Thư và Bạch Tiểu Thư đi rồi.”

Quả nhiên, có người bắt cóc bọn họ.

“ Nhanh, trong vòng mười phút tôi muốn biết vị trí của chiếc xe đó.” Tâm trạng An Tử Thành gần như mất kiểm soát, sớm biết những kẻ có thù oán với hắn nhiều như thế, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm đến, vậy thì nên tìm mấy tên vệ sĩ để canh trong nhà.

Tại sao lại có thể dễ dàng xảy ra chuyện thế chứ?

“ Mã Phi không cần đi nữa, giao cho mình đi, hai phút là xong!” Bùi Hạo Hiên cười ranh mãnh, đưa tay vào túi quần lấy ra một thứ giống như điện thoại, nhập biển hiệu chiếc xe, màn hình hiện thị đang dò tìm........

“ Thế nào rồi?” An Tử Thành nóng ruột đứng ngồi không yên.

Bùi Hạo Hiên mắt sáng lên: “ Tìm thấy rồi, ở đường Ký Hi của thành phố C, vị trí này.........giống như một trung tâm tắm hơi vậy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.