Tổng Tài Gian Ác

Chương 17: Chương 17: PHÍ BÁN THÂN CỦA CÔ




CHƯƠNG 17: PHÍ BÁN THÂN CỦA CÔ

Hàn Gia Lệ gần như tuyệt vọng co rúm ôm chặt lấy cơ thể mình, ngồi khuỵu trong góc.

“ Cô tuổi chó à? Lần sau có thể đổi chỗ khác cắn không?” An Tử Thành bực mình nhìn máu trên bả vai mình chảy ra.

“ tôi sẽ cắn gãy của quý của anh.” Hàn Gia Lệ ngẩng đầu, cố kìm nén giọt nước mắt trong mắt.

Nhìn bộ dạng người phụ nữ đau khổ ngồi phía dưới, An Tử Thành cười một cách biến thái, đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Hàn Gia Lệ: “ Của quý của tôi, rất hoan nghênh cô đấy.”

“ Anh......” Hàn Gia Lệ trừng mắt lườm anh ta, nước mắt ầng ậng dâng đầy trong mắt cuối cùng cũng trào ra rồi.

An Tử Thành mặc lại quần áo, đứng từ trên cao nhìn xuống cô, đưa tay lấy từ trong túi áo ra một tờ chi phiếu ném vào đầu cô: “ Đây là mười vạn tệ, phí bán dâm của cô, nể mặt cô có chút nhan sắc, coi như thưởng nhiều cho cô đấy.”

Nói xong, quay người định bước ra ngoài.

Hàn Gia Lệ dường như bị chọc tức cho sôi máu, trong mắt đầy lửa hận, đứng lên điên cuồng xé tờ chi phiếu đó thành những mảnh vụ rồi ném lên đầu An Tử Thành.

Sau đó bổ nhào lên há mồm cắn mạnh vào lưng hắn, ra sức mà cắn như đứt dời miếng thịt ra vậy.

“ A!” An Tử Thành nắm chặt hai tay lại, kêu lên một tiếng đau đớn, quay người lại giơ tay đẩy cô áp sát vào tường, ánh mắt hung dữ như con sói đói trợn trừng nhìn cô.

Hàn Gia Lệ toàn thân run rẩy, gần như bị hắn dọa cho mất hồn rồi, cô cũng trừng mắt nhìn hắn ta vài giây mặt không biểu cảm, nhưng sau đó tâm trạng trong khoảnh khắc đó như vỡ òa, cô nhìn mặt hắn rồi gào khóc thảm thiết.

Khóc đau lòng như thế.

Nhìn dáng vẻ tuyệt vọng của cô, ánh mắt lạnh thấu xương của An Tử Thành dần dần trở nên dịu dàng, tim ngay lúc đó giống như trống rỗng vậy, nhìn khuôn mặt trước mặt mình khóc lóc khổ sở, tim cũng thấy chua xót.

Hắn ta làm sao vậy?

Một giây sau, hắn lao vào hôn lên môi cô.

Tiếng khóc của Hàn Gia Lệ bỗng dưng im bặt, dường như đã không còn biết phản kháng.

Nụ hôn của hắn dần dần nhẹ nhàng trở lại, chiếc lưỡi đùa nghịch đẩy hai hàm răng của cô mà mơn trớn quấn vào lưỡi cô.

Hai bàn tay từ từ ôm lấy cơ thể cô vào lòng, hình như còn muốn thêm nhiều nữa.

Hôn một hồi lâu, cuối cùng hắn cũng buông cô ra, nhìn ánh mắt cô đầy sự phức tạp, trong lòng giống như thiếu cái gì đó. Quay đầu, không nói câu gì, mở cửa đi nhanh ra ngoài.

Hàn Gia Lệ đau đớn mệt mỏi ngã gục xuống đất, hai mắt mơ hồ hoảng loạn.

Trong sảnh lớn.

An Tử Thành chỉnh lại bộ quần áo vest cho chỉnh tề, biểu cảm trên mặt rất nhanh đã hồi phục được vẻ bình tĩnh, quay người tiếp tục quanh quẩn trong đám đông.

Ngay gần đó, Bạch Phi Phi nét mặt hơi đỏ vẻ ấm ức chạy đến chỗ hắn ta.

“ Anh Tử Thành, anh chạy đi đâu thế? Để lại người ta có một mình.” Giọng nói Bạch Phi Phi nhỏ nhẹ, giống như đang nũng nịu.

An Tử Thành nhìn Bạch Phi Phi cười đầy bí ẩn.

“ Xin lỗi Phi Phi, anh vừa đi nhà vệ sinh.” Quay đầu ánh mắt lướt trên người Tiêu Dật Nhiên phía không xa, trong ánh mắt lóe lên ánh nhìn lạnh lùng.

Người đàn ông đó tại sao lại ở cùng Hàn Gia Lệ? Bọn họ có quan hệ thế nào.

“ Anh Tử Thành, nhìn anh kìa, cà-vạt bị tuột rồi.” Bạch Phi Phi hờn dỗi, giống như người phụ nữ của gia đình, kiễng chân thắt lại cà vạt cho An Tử Thành.

“ Cảm ơn em, Phi Phi.” An Tử Thành dịu dàng nhìn cô, mỉm cười cúi đầu khẽ hôn lên trán của cô.

Nụ hôn này khiến tất cả những người có mặt tại đó không khỏi trầm trồ ngưỡng mộ.

Bạch Phi Phi ngại ngùng đỏ mặt, bối rối cúi đầu, khóe miệng nhếch lên thầm cười trộm.

“ Anh Tử Thành, bên kia còn có rất nhiều quan khách, chúng ta qua bên đó xem đi.” Nói xong, chủ động khoác tay An Tử Thành, ngọt ngào đi vào trong đám đông đó.

Tiêu Dật Nhiên đặt ly rượu sóng sánh trong tay xuống, vẻ bất an hiện lên trong mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.