CHƯƠNG 67: XẢY RA CHUYỆN RỒI
An Tử Thành nhìn chằm chằm người phụ nữ đó, cầm lấy tập tài liệu trên bàn rồi ném lên người người phụ nữ đó: “ Vương Đình, đầu cô vẫn bình thường chứ? Bỏ 2800 vạn để mua khu nghỉ dưỡng nông thôn màu xanh, trước đây tôi đã nói rõ phải hạ thấp được giá, không hạ được thì bỏ đi, đối với chúng ta mà nói khu nghỉ dưỡng nông thôn không có giá trị lợi dụng lớn đến thế, cô bỏ lời của tôi ngoài tai phải không? Việc quan trọng như thế không nói với tôi một tiếng mà cô dám ký thẳng hợp đồng với bọn họ, tôi nói cho cô biết, 2800 vạn đó đủ để có thể mua được hai resort nghỉ dưỡng xanh rồi, cô khiến công ty tổn thất gần 1400 vạn! Vương Đình, tôi thật nghi ngờ cô có phải do gián điệp công ty đối phương phái đến không!”
Rất ít khi nhìn thấy An Tử Thành cáu giận như thế, mọi người trong phòng họp thi nhau lau mồ hôi, cúi đầu không dám nói gì, ánh mắt dè dặt nhìn Vương Đình.
“ Tổng........tổng tài.” Vương Đình bị dọa cho không biết nói gì, đúng lúc này, điện thoại của An Tử Thành đột nhiên vang lên, hắn cúi đầu liếc thấy thím Trần gọi đến, lập tức tắt đi, trong lòng đang bị người phụ nữ Vương Đình ở trước mắt làm cho tức điên lên rồi.
“ Đừng nói nữa, Vương Đình, bắt đầu từ hôm nay chính thức nghỉ việc!” Sau đó quay người nói với Mã Phi: “ Mã Phi, lập tức liên hệ luật sự Trương cho tôi, tôi phải truy tố trách nhiệm pháp luật của cô ta.”
Vương Đình vừa nghe đã ngã nhào ra đất, bị dọa cho khóc òa lên: “ Tổng tài, cầu xin anh, cầu xin anh đừng tố cáo tôi, tôi thật sự không cố ý, tôi đã cố hạ thấp giá nhưng bên đối phương nhất quyết không nhượng, tổng tài, cầu xin anh, đừng tố cáo tôi..........”
Mọi người lau mồ hôi đồng tình nhìn Vương Đình ngồi trên đất không dám nói gì. Trong phòng họp căng thẳng, ngoài An Tử Thành ra, không ai dám nghe điện thoại trong phòng họp, thậm chí tắt nguồn xong mới dám vào.
Lại là thím Trần, hắn trong lòng rối loạn nhìn điện thoại, ấn nút nghe: “ Alo, thím Trần, tôi đang họp, có việc gì đợi lát nữa tôi sẽ gọi lại cho thím.” Nói xong định tắt máy, nhưng giọng nói của thím Trần ở đầu dây bên kia cuống quýt gào lên.
“ Thiếu Gia, xảy ra chuyện rồi, Hàn tiểu thư bị ngã từ trên cầu thang xuống, bây giờ đang hôn mê bất tỉnh.”
“ Cái gì!” Tim An Tử Thành đập liên hồi: “ Thím Trần, thím lập tức gọi xe cấp cứu, tôi sẽ lập tức về ngay!” Nói xong, bực bội ném tập tài liệu trong tay xuống, không buồn nhìn những người trong phòng họp, quay người đi thẳng ra phía cửa.
“ Thành Gia! Xảy ra chuyện gì vậy?” Mã Phi cau mày cảm thấy có gì đó bất ổn, cũng đi theo xong.
Mã Phi lái xe, hai người lao nhanh về Vịnh Tiên Thủy, trên đường đột nhiên lại nhận điện thoại của thím Trần, nói xe cấp cứu đã đưa Hàn Gia Lệ đến bệnh viện rồi, Mã Phi lâp tức quay xe đến bệnh viện.
Bên ngoài phòng kiểm tra, thím Trần hai tay nắm chặt vào nhau, căng thẳng đi đi lại lại.
Từ xa đã nhìn thấy Mã Phi và An Tử Thành hai người đang chạy nhanh về phía bà.
“ Thế nào rồi thím Trần?” An Tử Thành căng thẳng giữ lấy vai thím Trần, vừa thở hổn hển vừa lo lắng hỏi.
“ Vẫn đang ở trong phòng cấp cứu, Thiếu Gia, là tôi không tốt, không chăm sóc tốt Hàn tiểu thư, tại sao đột nhiên lại ngã từ trên lầu xuống chứ.” Cứ nghĩ đến bộ dạng đầu đầy máu hôn mê bất tỉnh của Hàn Gia Lệ, giọt nước mắt hối hận thím Trần lại rưng rưng trong khóe mắt rồi trào xuống.