Tại Trung Quốc
thời gian xxx, năm xxx
“ con mau chạy đi, nhanh, nhanh lên“. Người đàn ông gương mặt lo lắng hối thúc.
Người phụ nữ dù hoảng hốt nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười dịu dàng.
“ Alva của mẹ, bây giờ chúng ta sẽ chơi trốn tìm nhé, con mau chạy đi mẹ và ba con sẽ đi tìm, đi đi, nhanh lên nào”
Cô bé nhỏ tầm 5 tuổi gương mặt nhỏ nhắn, non nớt nghe lời mẹ chạy đi, nhưng tầm 3 bước lại quay đầu nhìn lại, nhìn thấy ba mẹ mình cười dịu dàng, chấn an với mình mới an tâm, cô bé không đi xa mà chỉ núp ở một cây gần đó.
Đúng lúc này, rất nhiều người mặc áo đen, mang khăn che mặt chạy tới, trên tay xâm hình đầu lâu cầm súng chĩa thẳng vào ba mẹ cô.
Cô nhìn thấy người đàn ông trên tay cũng cầm súng che chở cho người phụ nữ phía sau lưng, không ngừng nổ súng bắn bọn người đó, nhưng họ rất đông, rất đông... họ bắn vào bắp đùi, bụng, cánh tay, lồng ngực... cha mẹ cô.
Cô tận mắt chứng kiến tất cả, chứng kiến cái chết của ba mẹ, trước khi chết mẹ cô vẫn hướng về phía cô lắc đầu, muốn nói gì đó nhưng cô không nghe... nhưng mà cô hiểu người muốn cô đừng chạy ra...
****
12 năm sau
“AAA”
Cô gái như mơ thấy ác mộng, gương mặt hoảng loạn, không ngừng thở dồn dập, trán đổ đầy mồ hôi.
Tại sao? Tại sao lại mơ thấy nó? Suốt 12 năm qua nó luôn đeo bám cô, trong mơ không ngừng lặp lại cả tượng đẩm máu đó, nó đã trở thành tâm ma của cô không bao giờ quên được.
“ cạch” tiếng cửa phòng được mở ra.
Lý lão quản gia bước vào, gương mặt sợ hãi chạy đến mép giường. Ôm cô gái đang sợ hãi vào lòng, tay vỗ vỗ vào lưng cô trấn an.
Giọng nói như chim hoạ mi vang lên, nhưng có chút nghẹn ngào.
“ bà Lý... huhu con sợ lắm, sợ lắm”
Lý quản gia từ ái:“ tiểu thư, cô đừng sợ nữa, chuyện này đã trôi qua lâu lắm rồi mà, cô đừng nhớ nữa...”
Gương mặt cô gái bỗng trở nên quật cường.
“ không con phải nhớ, nhớ từng chút, từng chút. Sẽ có ngày con sẽ tìm ra hung thủ đứng sau.giết từng kẻ một để trả thù cho ba mẹ...”
“ được, được cô hãy bình tĩnh lại. Bà Lý chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô dùng”
Lý quản gia vội vã chạy ra ngoài.
••••••
Tại thư phòng rộng lớn nhưng lạnh lẽo vô cùng.
Người đàn ông cao lớn, mang khí chất vương giả đang lạnh lùng nhìn qua khung cửa sổ sát đất.
Phía sau là lý quản gia đang cung kính, cúi đầu.
“ con bé vẫn mơ thấy ác mộng sao?” Âm thanh trầm thấp lạnh lùng vang lên.
“ vâng, thưa thiếu gia. Tiểu thư lần này phản ứng còn kịch liệt hơn trước, lão sợ sẽ hình thành ra chứng bệnh tâm lí mất”
“ được rồi, tôi biết rồi. Bà lui xuống đi” giọng nói của lạnh lẽo còn hơn so với lúc trước.
“ vâng!” Lý quản gia từ từ lui xuống, giờ đây trong thư phòng rộng lớn chỉ là một mảng đen.
William Ryan ngồi trên chiếc ghế bành, gương mặt suy nghĩ xa xâm.
Bỗng một bóng đen vụt qua, đứng đối diện hắn cung kính cuối đầu
“ lão đại, tôi đã điều tra, những người tham gia sát hại lão gia và phu nhân năm đó đã chết”
“ người đứng sau chưa tra ra?”
“ vâng!”
Hắn cười lạnh
“ vậy chúng ta chỉ đành “ giả chết, dụ sói ra khỏi hang” kế hoach này ngươi hãy ngầm tiến hành chuẩn bị, đến thời cơ nhất định hãy thực hiện”
“ vâng” lời nói kết thúc người đàn ông vụt đi mất.