Nếu không yêu thì buông tay.
Trong con ngươi đen láy của cô không có bất kỳ thỏa hiệp gì.
Yên tĩnh, nhưng đột nhiên anh ta lạnh giọng quát: “Cô đừng hòng.”
Cửa mở ra.
Cửa đóng lại.
Trong phòng lại trống rỗng, giống như vừa rồi chưa từng xảy ra gì, chồng cô chưa từng tới đây.
Trong không khí, mùi máu tanh nhàn nhạt không rõ ràng.
Không, cô muốn ly hôn, chưa bao giờ cô muốn ly hôn như bây giờ.
Vào lúc này, tình yêu lại trở nên vô cùng buồn cười.
Nếu cô vẫn tin tưởng vào tình yêu thì cô chính là kẻ ngốc.
Cô lảo đảo đứng dậy, đi tới trước quầy bar, bàn tay run run rót cho mình một ly rượu Brandy mạnh, cô muốn say, say mới tốt nhất.
Nhưng tận đến lúc uống cạn sạch hết rượu Brandy trên quầy bar, đầu óc cô vẫn còn tỉnh táo, cồn ở trong máu cô chỉ như nước, không có bất kì ý nghĩa gì.
Uống, cô muốn uống nữa.
Nhưng rượu đã hết, chỉ còn lại vỏ chai rỗng.
Lam Cảnh Y sờ sờ túi xách rồi đi xuống tầng dưới, bây giờ đã đêm muộn nên cô có thể lặng yên không tiếng động rời khỏi cái lồng vàng của Lục Văn Đào.
Những ánh đèn đường nhấp nháy khắp nơi, không biết đi được bao lâu, cuối cùng cô cũng thấy lóe lên một chữ “rượu”, cô chép môi. Lam Cảnh Y loạng choạng đi tới mở cánh cửa kính lớn, một đám côn đồ đang chen chúc đi ra. “Rầm”, cô đụng phải người ta đành áy náy cười cười: “Thật xin lỗi, tôi uống quá nhiều rồi.”
“Con ranh này, lần sau còn va vào tao, bọn tao lập tức làm mày.”
“Ha ha ha, được.” Nếu có lần sau thì không có gì đáng kể, chỉ cần không phải lúc này là tốt rồi. Cô cười, đến cả cô cũng không biết lúc này mình trông quyến rũ như thế nào. Đám côn đồ kia không nói thêm câu gì, chúng thấy trong túi xách của người va vào mình lóe lên một thứ đồ vật thì lập tức giật lấy rồi giải tán, biến mất khỏi cửa quán bar trong nháy mắt.
Lam Cảnh Y chen khỏi đám người, đặt mông ngồi trên ghế ở trước quầy bar: “Nhóc con, dâng rượu.”
“Êy, cho cô uống ly này, không được quấy rầy đến anh ta.” Một cô gái tiện tay đặt một ly rượu xuống trước mặt Lam Cảnh Y, tiếp theo lại quay ra xem người pha chế đang pha rượu, vừa thưởng thức vừa lẩm bẩm: “Cô nhìn thử xem, động tác pha rượu của anh ta thật đẹp, vừa đẹp trai vừa ngầu, ha ha, Tiểu Khuynh Khuynh, tôi yêu anh.”
Lam Cảnh Y liếc nhìn người pha rượu kia một cái, quả nhiên là tuyệt sắc, dáng vẻ pha rượu thật sự rất đẹp: “Ợ…”
“Ui, mùi ợ hơi của cô thật khó ngửi, cô qua bên kia ngồi đi, đừng ở đây quấy rối nữa.” Người phụ nữ nhấc cổ áo cô lên, muốn quăng cô sang một bên.
Lửa giận của Lam Cảnh Y lại bùng lên, cô còn vừa mới tức giận với Lục Văn Đào, anh ta có thể nuôi tình nhân ở bên ngoài thì cô cũng có thể.
Cô mạnh mẽ đẩy tay người phụ nữ kia ra: “Cút, người đàn ông này, tôi muốn.”
“Xoạt” ánh mắt tất cả mọi người đều rơi trên người cô, dường như muốn nói rằng: “Chỉ dựa vào cô sao?”
“Bộp bộp bộp…” Ly rượu ngon rơi xuống trước mặt Lam Cảnh Y, người pha chế cũng không vội, chỉ cười nhạt: “Khuynh Thành đây không bán mình, nhưng mà nếu có người pha rượu ngon hơn tôi, nhìn đẹp mắt hơn tôi thì lại là chuyện khác.”