Tổng Tài Háo Sắc Yêu Không Dừng

Chương 43: Chương 43: Một lần duy nhất




“Giang Quân Việt, là anh gửi video cho anh ta phải không?” Bỗng dưng Lam Cảnh Y nhớ đến chuyện Lục Tiểu Kỳ mới nói, trong lòng chợt gợn sóng, chẳng lẽ Giang Quân Việt giúp cô thật? Anh không muốn ép buộc cô trở thành người phụ nữ của anh nữa sao?

“Không phải.” Giang Quân Việt thoải mái tựa vào ghế, ánh mắt dửng dưng nhìn Lam Cảnh Y, biểu cảm đó, hình như thật sự không phải anh gửi.

Đúng rồi, quả thật anh không gửi video, là anh lệnh cho Tương Hàn gửi. Lam Cảnh Y thở phào một hơi, không phải anh gửi thì cô cũng bớt nợ anh một phần ân tình, quay người đi, vừa hay có một chiếc xe buýt chạy đến, cô cũng không quan tâm xe buýt này đi về hướng nào mà cứ nhảy lên xe. Cô chỉ muốn tránh Giang Quân Việt càng xa càng tốt, nếu không đi cùng anh, cô chỉ cảm thấy nguy hiểm.

Lúc ngồi trên xe thở hổn hển, tay Lam Cảnh Y nắm chặt chiếc balo khoác trên vai xuống, cuối cùng chứng nhận ly hôn bên trong cũng hoàn toàn thuộc về cô.

Ly hôn xong, cô cũng không cần chịu sự uy hiếp của Lục Văn Đào.

Sau khi xuống xe cô xông vào siêu thị ngay, cô chạy rất nhanh, không hề biết từ lúc cô lên xe buýt vẫn luôn có một chiếc xe theo cô sát nút, mãi đến khi thấy bóng dáng cô biến mất khỏi cổng siêu thị, Giang Quân Việt mới khởi động xe chạy về công ty. Trên đường đi, vẻ mặt anh vẫn vô cùng lạnh lùng, từ trước đến giờ đều là phụ nữ nghĩ cách muốn trèo lên giường của anh, nhưng lần này anh phải ăn quả đắng rồi.

Vào đến văn phòng, anh ném chìa khóa xe thành một vòng cung đẹp đẽ lên bàn làm việc, điện thoại của giám đốc Lý gọi đến: “Tổng giám đốc Giang, bắt đầu từ hôm nay Hiểu Cần không thể đi làm, anh xem thử..”

“Không được, chẳng phải chưa tuyển được người phù hợp sao, bảo cô ta về đi làm cho tôi.”

“Tổng... tổng giám đốc Giang, Hiểu Cần, cô ta... cô ta sinh rồi.”

“Shit! Tôi biết rồi” Mạnh mẽ ngắt điện thoại, dù không muốn, nhưng cũng không thể bảo Mục Hiểu Cần mới sinh con xong đến làm việc nhỉ?

Đó là vô nhân đạo.

Đôi chân dài vắt trên mép bàn, ánh mắt sâu sắc nhìn về phía đối diện bàn làm việc, dường như Lam Cảnh Y đang đứng ở đó, hôm cô đến làm việc đã đứng ở vị trí kia.

Đau đầu thật.

Chìa khóa xe vừa ném xuống lại lục tìm, vừa đi ra ngoài vừa cầm điện thoại gọi Lạc Khải Giang: “Đi đánh tennis.”

“A lô, mặt trời mọc đằng Tây rồi sao? Họ Giang cậu không làm việc à? Không giống tác phong của cậu lắm nha.”

“Hoạt động một tý, nếu không sẽ không thể vận động được.” Anh cười gượng, lúc nói hai từ “vận động” này mới nhớ đến, mấy năm rồi, đối tượng “vận động” duy nhất của anh chính là Lam Cảnh Y kia.

Đêm đó, không biết là anh vận động” cô, hay là cô “vận động” anh, dù sao thì cô cũng cho anh đêm đầu, anh cũng cho cô cái duy nhất trong mấy năm qua.

Cười tự giễu một cái, đột nhiên anh hiểu vì sao mình muốn chọn cô, chỉ là vì trong tiềm thức anh cảm thấy mình đã thất thân với cô một lần, vậy một lần hay hai lần cũng chẳng khác biệt mấy.

Thì ra nguyên nhân chỉ vậy mà thôi.

Lam Cảnh Y, cút xéo đi, anh sẽ không nhìn người phụ nữ kia lần nào nữa. Thời gian trôi qua như thoi đưa, chỉ cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, những nỗi đau lại không trôi theo. Nhìn thử thời gian, một tiếng nữa là tan ca, hôm nay phát lương, không nhiều chỉ khoảng một nghìn hai. Ở đây cô được cung cấp thức ăn chỗ ở, cô có thể trả Giang Quân Việt một nghìn trước, là tiền mấy gói băng vệ sinh kia. Với lại, cô có một chuyện rất quan trọng muốn gặp anh, anh vẫn chưa trả chùm chìa khóa cho cô, chắc chắn hôm nay cô phải đòi lại.

Im lặng đi vào nhà vệ sinh, tựa vào tường gọi cho anh, chuông reo bảy tám tiếng mới được nhấc máy một cách chậm chạp. Thật ra Giang Quân Việt nghe thấy lâu rồi, nhưng lúc thấy số cô thì hơi lưỡng lự, cuối cùng vẫn nhấc máy: “Có chuyện gì?” Anh lạnh lùng hỏi, dường như gương mặt đẹp trai phủ một lớp băng, lạnh lùng đến nỗi làm Lam Cảnh Y ở đầu dây bên kia rùng mình một cái.

“Tối nay rảnh không?” Lam Cảnh Y nói xong tự nhiên thấy mặt mình nóng bừng, cô hỏi anh như vậy cứ như muốn tìm anh hẹn hò.

“Không rảnh” Hai từ lạnh nhạt, cứng nhắc không thể cứu vãn.

Vậy... vậy tối mai thì sao?” Lam Cảnh Y cẩn trọng từng chút tiếp tục hỏi, cô rất muốn lấy lại chùm chìa khóa của cô, lâu rồi không có tin tức của Giản Phi Ly, đó là liên hệ duy nhất giữa cô và Giản Phi Ly.

“Tối mai cũng không rảnh” “Tít.” Đầu dây bên kia thẳng thừng cúp máy, Giang Quân Việt phớt lờ cô.

Lam Cảnh Y nghẹn họng, tay cầm điện thoại cứng đờ, sau đó hơi buông thõng xuống, anh có niềm vui mới rồi, nên đã vứt cô ra sau đầu, không nghĩ gì về cô nữa lâu rồi.

Như vậy cũng tốt.

Anh không gặp cô, vậy cô đến chỗ ở của anh đợi anh, trả tiền rồi lấy lại chùm chìa khóa.

Tan làm xong, quả thật bữa tối miễn phí của nhà ăn không ngon như cơm nước của siêu thị, rau xanh đều mua rau thừa mỗi ngày, rau hơi thối nát, nhưng cô ăn rất ngon lành, vì như vậy có thể tiết kiệm tiền cho bữa ăn.

Đâu phải ai sinh ra cũng ngậm thìa vàng.

Trên tuyến xe buýt đến căn hộ nhỏ, trên đường đi, cô đều chậm rì rì. Người như anh, bản thân sẽ không nấu cơm, chắc chắn là ăn ở bên ngoài hoặc ăn trong lúc xã giao rồi mới về.

Lam Cảnh Y biết mình phải đợi, nhưng không thể nào ngờ được cô tựa bên cửa căn hộ nhỏ đợi một phát bốn năm tiếng đồng hồ, lúc cô nghĩ anh sẽ không về nơi này định đi thì người đàn ông xuất hiện ở cửa thang máy. Bóng dáng cao cao lắc lư nhanh chóng đi về phía cô, gần đến, anh liếc nhìn cô xem thường, thờ ơ nói: “Cô đến làm gì? Cút!”

Mùi cồn nồng nặc xông lên làm người ta có hơi mụ mị, cô thuận tay lấy ra một nghìn tệ, sau đó nhét vào túi quần anh rồi nhẹ giọng nói: “Trà chùm chìa khóa cho tôi thì tôi đi.”

Hơi men xông lên, Giang Quân Việt tao nhã cúi người, lấy chìa khóa trong khe cửa ra, vừa mở cửa vừa thong thả nói: “Mất rồi.”

Vành mắt Lam Cảnh Y thoáng chốc đỏ lên, tay nhỏ trắng nõn kéo tay áo anh: “Giang Quân Việt, anh lừa tôi đúng không?” Cái đó là Phi Ly đưa cô, sao cô có thể làm mất được? Có lẽ bây giờ trong lòng cô, Phi Ly chính là tình yêu hoang tưởng duy nhất, mà Giản Phi Ly cũng là chút hy vọng cuối cùng trong lòng cô. Không biết đời này có thể gặp lại anh ta hay không, cô vẫn muốn giữ chùm chìa khóa đó mãi, dù chỉ thỉnh thoảng nhìn thôi cũng đủ rồi.

Giọng điệu ngả ngớn kia khiến Lam Cảnh Y đỏ mặt: “Mất thật rồi à?”

“Ừ, cũng không biết mất ở đâu, dù sao cũng chẳng thấy đâu.” Bộ dáng anh uể oải tựa vào sa lon, hơi men lởn vởn trong mắt cùng với nét quyến rũ khó tả khiến Lam Cảnh Y không dám nhìn lâu, cô cắn môi nói: “Được rồi, vậy tôi đi đây.” Đột nhiên cô sợ ở một mình với anh, cảm giác này khiến cô hỗn loạn, vô tình trong đầu xuất hiện hình ảnh cô và anh trong khách sạn đêm đó. Đêm đó hai người cùng nhau lạc lối trong thế giới tình thú, nhớ lại một cái, cô đã không nhịn được run lên, cô sợ hãi giống như một đứa trẻ làm điều sai trái.

“Ha ha, đã đến rồi thì ngồi thêm chút nữa đi, sao nào, sợ tôi ăn cô à?”

Tay Lam Cảnh Y lại bị Giang Quân Việt nắm lấy thật chặt, kéo cô vào lòng anh từng chút một: “Anh buông ra, anh điên rồi sao?”

Anh điên rồi sao?

Anh cũng không biết anh thế nào, chẳng qua anh và cô từng có tình một đêm mà thôi. Nhưng không biết tại sao, anh luôn nhớ về đêm ấy, nhất là những lúc có hơi men, thân hình trắng nõn của cô cứ liên tục thoáng qua trước mắt anh: “Lam Cảnh Y, là do cô tự mình đến trêu chọc tôi, tôi có bảo cô đến sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.