Tổng Tài Háo Sắc Yêu Không Dừng

Chương 11: Chương 11: Oan gia ngõ hẹp




Lục Văn Đào dẫn Mạch Tiểu Tuyết nghênh ngang rời đi.

Lam Cảnh Y đứng trong phòng khách rộng rãi nhớ lại khi còn bé, cô ước lớn lên có thể gả cho một người đàn ông đẹp trai, nhiều tiền, cho cô sống trong một ngôi nhà rộng lớn, cho cô tiền tiêu không hết. Lúc ấy cô vì thực hiện ước mơ nên đã kết hôn, nhưng đến bây giờ cô mới biết, thật ra ước mơ khi còn nhỏ của cô thật nực cười, trên đời làm gì có người đàn ông nào hoàn mỹ như thế chứ?

Người đàn ông trong bức ảnh cưới treo trên tường đang mỉm cười nhìn cô, trong mắt tràn ngập tình cảm, nhưng bây giờ, người anh ta nhìn là Mạch Tiểu Tuyết chứ không phải cô.

Tất cả mọi thứ ở đây đều do chính tay cô lựa chọn, mọi thứ lúc đầu đều chứa đầy tình cảm và mong đợi của cô đối với căn nhà này, nhưng những gì cô nhận lại hôm nay lại là sự lạnh nhạt đến tận xương tủy.

Lam Cảnh Y đi tắm rồi thay một bộ quần áo mới, cô không nghĩ sẽ ở lại căn nhà này thêm nữa, nên lập tức lấy thẻ, đổi một cái túi rồi đi ra ngoài.

Cô phải đi tìm luật sư, tìm hiểu kỹ xem phải làm thế nào để ly hôn, cảm giác sống trong lồng giam bằng vàng không vui vẻ chút nào. Bây giờ chỉ cần có thể hít thở không khí trong lành, thà ở trong một căn nhà tranh dột nát cô cũng bằng lòng.

“Cô Lam, thật ra tình huống của cô rất đơn giản, chỉ cần cô có thể bắt quả tang chồng cô ngoại tình cùng với người phụ nữ kia, cô có thể làm đơn ly hôn.”

Bắt gian ư?

Chẳng lẽ cô phải thuê thám tử?

Nhưng cô không có tiền.

Tiền của Lục Văn Đào cô có thể tiêu tùy thích, nhưng chỉ được phép quẹt thẻ, ngoại trừ một trăm ngàn tiền mặt anh ta đưa cho cô lúc kết hôn, thẻ anh ta cho cô hạn mức hai trăm ngàn, mua cái gì cũng được, có điều không thể thuê thám tử.

Sau khi rời khỏi văn phòng luật sư, Lam Cảnh Y bước trên đường, suy đi nghĩ lại, cuối cùng cô quyết định tự mình ra tay, thám tử có thể làm gì, cô cũng có thể làm cái đó. Không phải chỉ là bắt gian sao, chỉ cần cô bí mật đi theo chụp mấy tấm hình là được.

Hơn nữa, chỉ cần có điện thoại là có thể chụp hình được rồi.

Sau khi quyết định xong, trong lòng cô lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Đúng lúc cô đang đói lại đi qua một quán cà phê, đã lâu không ăn bò bít tết nên cô quyết định đi vào.

Ngồi vào chỗ của mình trong góc, mặc dù thẻ của tên đàn ông không biết xấu hổ kia cô có thể quẹt thỏa thích, nhưng đã thành thói quen, kết hôn lâu như vậy rồi nhưng số lần cô quẹt thẻ đếm chưa hết mười đầu ngón tay.

Ngu ngốc thật, cô đúng là người đàn bà ngu ngốc.

“Cục cưng muốn ăn gì?” Một giọng nam quen thuộc truyền đến từ sau lưng cô, thần kinh của Lam Cảnh Y lập tức căng thẳng, cô bưng cà phê ưu nhã quay đầu, khói cà phê lượn lờ che phủ người đàn ông kia trông giống như nhân vật trong tranh vẽ vậy, không hề chân thực chút nào.

Nhưng có thể thấy rõ ràng, anh ta chính là Tiểu Khuynh Khuynh đêm qua.

Tên đàn ông yêu nghiệt đó, anh ta lại tìm phú bà, nhìn xem, người phụ nữ đó cũng hơn anh ta ít nhất mười mấy tuổi. Nhớ đến tối hôm qua anh ta lừa cô hai vạn tệ, Lam Cảnh Y tức đến nghiến răng nghiến lợi, lập tức đứng dậy đi ra ngoài, cô nhớ bên cạnh đây có một hiệu thuốc.

“Sáu viên phenolphthalein.”

Dùng mấy tệ đổi lấy sáu viên thuốc, Lam Cảnh Y quyết định nghiền nát nó rồi cho vào cà phê của tên đàn ông kia, cô muốn khiến anh ta không thể ra khỏi nhà vệ sinh được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.