Lam Cảnh Y không nói gì, cô nào có quyến rũ anh. Xe còn chưa dừng hẳn, anh đã kéo cô qua. Có đôi khi, người đàn ông này cố tình gây sự nhưng Lam Cảnh Y lại không hề chán ghét vẻ cố tình gây sự của anh. Cô cảm thấy trong lòng vô cùng ngọt ngào: “Tôi xuống xe đây, ngủ ngon!”
Lam Cảnh Y đẩy cửa xe ra, dễ dàng xuống xe mà không gặp bất cứ trở ngại nào. Người đàn ông ở sau lưng kia lẳng lặng, không nói gì cả. Sự im lặng này khiến cô cảm thấy hơi buồn. Chí ít, anh cũng nên nói một câu “ngủ ngon” hay gì đó chứ?
Khi chuẩn bị bước vào cổng, đột nhiên cánh tay của Lam Cảnh Y bị kéo mạnh lại. Cô lại rơi vào vòng tay của người đàn ông kia một lần nữa, thân thể cô từ từ bị xoay lại. Cuối cùng, khi cô đối diện với anh thì một ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng cằm Lam Cảnh Y lên.
“Em yêu, hôn một cái chúc ngủ ngon đã nào.”
Nụ hôn dịu dàng xen lẫn chút bá đạo dường như kéo dài mãi không dừng lại. Ánh đèn đường làm bóng hai người chồng lên nhau, kéo dài tới nơi xa. Một lúc lâu sau, khi Lam Cảnh Y gần như không thở được nữa, người đàn ông kia mới buộc phải dừng lại. Đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô. “Ngủ ngon.” Anh nhẹ nhàng nói, sau đó xoay người bước lên xe và nhanh chóng mất hút ở đầu kia của con đường.
Lam Cảnh Y vẫn đứng chôn chân ở nơi đó, đưa mắt nhìn chiếc Lamborghini càng lúc càng xa kia tới khi không nhìn thấy đâu nữa. Lúc này, cô mới quay người định đi vào cổng ký túc xá. Đột nhiên trước mặt cô xuất hiện một bóng người.
“Lam Cảnh Y, cô và tên kia chơi thật đấy à?”
Lời nói và hơi thở mang theo mùi rượu của Lục Văn Đào khiến Lam Cảnh Y vô thức lùi về phía sau: “Anh... Anh lại tới đây làm gì?”
“Tên kia hôn cô, cô nói đi cô và anh ta đã lên giường với nhau chưa?”
Một khuôn mặt say xỉn, tức giận tới mức vặn vẹo phóng đại trước mặt Lam Cảnh Y. Nó khiến cô không kim nổi phải lùi về phía sau.
“Chuyện này không liên quan tới anh.”
“Chuyện này không liên quan tới tôi? Lam Cảnh Ý, tôi là chồng cô đấy. Sao chuyện cô lên giường với người đàn ông khác lại không liên quan tới tôi?”
“Chúng ta đã ly hôn rồi.” Lam Cảnh Y liên tục lùi lại phía sau, nếu tiếp tục lùi lại nữa thì sẽ bước ra đường lớn mất. Hơn nữa, cứ lùi lại phía sau thế này thì sao cô có thể về ký túc xá được?
“Ly hôn? Không, tôi không muốn ly hôn với cô. Lam Cảnh Y! Cô là của tôi, mãi mãi cũng sẽ là của tôi...” Lục Văn Đào gào lên rồi lao về phía cô.
Anh ta vươn một tay ra túm lấy Lam Cảnh Y.
“Tên họ Giang kia sẽ không lấy cô đâu. Không bao giờ có chuyện đó! Anh ta chỉ đang chơi đùa với cô mà thôi, cô hiểu không?”
Lục Văn Đào lay mạnh bả vai Lam Cảnh Y như muốn lay cho cô tỉnh táo lại. Nhưng cô vẫn luôn tỉnh táo.
“Anh say rồi.”
Lam Cảnh Y cúi đầu xuống, cắn mạnh vào đầu vai của Lục Văn Đào. Thừa dịp anh ta đau nên buông lỏng tay ra trong giây lát, Lam Cảnh Y chạy vọt qua người anh ta chui tọt vào trong cổng ký túc xá.
“Xoảng xoảng!”
Sau khi tiếng khóa cổng vang lên, cô thở dốc dựa lưng vào cửa. Câu nói “Tên họ Giang kia sẽ không lấy cô đâu. Không bao giờ có chuyện đó! Anh ta chỉ đang chơi đùa với cô mà thôi...” của Lục Văn Đào vẫn quanh quẩn trong đầu Lam Cảnh Y. Câu nói kia khiến lòng cô rối bời.
“Gâu gâu. Tiếng chó sủa khiến Lam Cảnh Y tỉnh táo lại.
“Bé Ngoan...” Cô vui vẻ ngẩng đầu lên.
Trên bậc thang, Bé Ngoan đang chạy xuống. Con vật nhỏ này càng ngày càng quấn quýt cô.
“Em có nghịch ngợm không? Có làm chuyện xấu trong ký túc xá không đấy?” Lam Cảnh Y ôm lấy Bé Ngoan, nghiêm túc hỏi con chó nhỏ này.
“Trưa nay A Lan vừa mở túi gà KFC ra thì bị nó gặm mất, trước khi ăn tối nó lại làm chậu hoa của Mộng Mộng rơi xuống sàn vỡ tan...” Lý Tuyết Phượng theo sau đứng ở trên bậc thang nhìn từ trên xuống tố cáo từng tội ác của Bé Ngoan. Con vật nhỏ trong lòng Lam Cảnh Y dường như nghe hiểu cô ấy nói gì, nó ngoan ngoãn dựa vào ngực cô như đang nhận lỗi.
“Sao lại hư như vậy chứ?” Lam Cảnh Y nhíu mày.
Hành vi này của Bé Ngoan khiến cố lại nợ người khác, nợ A Lan gà KFC, nợ Mộng Mộng một chậu hoa...
“Lam Cảnh Y, nếu một ngày nào đó Bé Ngoan đột nhiên biến mất, cậu đừng có trách tôi đấy. Mặc dù, tôi rất thích con chó nhỏ này, cũng tự nguyện giúp cậu bảo vệ nó vô điều kiện. Nhưng tôi cũng chỉ là người trần tục thôi, cũng phải ăn phải ngủ và phải đi làm nữa, đúng không? Nếu lúc tôi không để ý, nó bị người ta giết thịt ăn thì đó tuyệt đối không phải lỗi của tôi...”
“Được rồi, cậu nói đi. Anh ấy cho cậu bao nhiêu tiền để cậu thuyết phục tôi mang Bé Ngoan dọn ra ngoài?” Cứ nhớ tới lần Lý Tuyết Phượng khuyên cô tới sòng bạc Mê Thiên, Lam Cảnh Y không nhịn được muốn đánh cho cô ấy một trận.
Nếu không có Lục Văn Đào hoặc đến giờ cô vẫn không biết được chân tướng của sự thật, có lẽ không bao giờ cô nghĩ tới Giang Quân Việt biết chơi món kia. Nhưng mỗi lần nhớ tới hành động kia của anh, cô đều cảm thấy ấm áp. Cho đến giây phút này, Lam Cảnh Y không biết mình nên cảm ơn hay hận Lục Văn Đào.
Mặt của Lý Tuyết Phượng đỏ lên: “Thôi được rồi, cứ coi như tôi chưa nói gì đi. Về sau, cậu tự chăm sóc con vật nhỏ này đi.”
Lý Tuyết Phượng quay người, chạy vào ký túc xá như một làn khói. Lam Cảnh Y ôm Bé Ngoan từ từ bước lên cầu thang. Rõ ràng chỉ vừa mới chia tay nhau thôi, lúc này cô lại nhớ tới người đàn ông kia.
Dường như hai người có tâm linh tương thông, Lam Cảnh Y vừa vào ký túc xá, ngồi lên giường thì điện thoại vang lên tiếng chuông báo có tin nhắn. Cô vô thức mở tin nhắn ra, một tin nhắn ngọt ngào lọt vào mắt cô.
“Nhớ tôi rồi phải không? Đêm nay, cho phép cô nằm mơ ăn tối”
Cô đang ngẩn ra thì một bóng người treo ngược cúi đầu xuống: “Lam Cảnh Y, cậu xem tin nhắn tình cảm của ai đấy? Cậu lại còn ăn người đàn ông kia nữa?”
“Lui ra, lui ra...” Lam Cảnh Y vội vàng cất điện thoại đi, nhưng khuôn mặt đỏ ửng của cô đã tiết lộ hết thảy.
Lam Cảnh Y khóa điện thoại. Lúc cô tắm xong bước ra thì ký túc xá đã hoàn toàn yên tĩnh. Lúc này đã hơn mười một giờ, nếu cô còn chưa đi ngủ thì sáng mai sẽ không thể dậy nổi mà đi làm.
Lam Cảnh Y bò vào trong chăn, lặng lẽ mở điện thoại ra. Một tin nhắn nhảy ra trước mắt.
“Tôi đã tắm rửa sạch sẽ rồi, cô có thể bắt đầu mở được rồi.”
Tin nhắn tiếp theo: “Ngon không? Nếu không đã nghiền thì ăn thêm một lần nữa đi.”
Lam Cảnh Y đỏ mặt trả lời: “Vừa háo sắc vừa cầm thú, tôi không thèm để ý tới anh nữa.”
Cô tắt điện thoại đi ngủ, khuôn mặt đỏ ửng vẫn chưa khôi phục lại bình thường. Có phải đàn ông không xấu thì phụ nữ không yêu không?
Cô xong đời rồi, bản thân lại không hề ghét giọng điệu của anh.
Sáng sớm, Lam Cảnh Y bắt đầu chuẩn bị làm việc ở siêu thị. Bây giờ, cuối cùng cô cũng không cần xin phép nghỉ để tới Mê Thiên nữa. Nghĩ tới số tiền mà mình thắng được, cô cứ ngỡ chuyện mới xảy ra ngày hôm qua.
“Lam Cảnh Y, quản lý gọi cô qua đó một chút.”
“Được.” Lam Cảnh Y buông gói băng vệ sinh trong tay xuống. Lúc này, không biết quản lý tìm cô có chuyện gì.
Hình như cô không làm sai chuyện gì cả. Nhưng Lam Cảnh Y hơi bận tâm về Bé Ngoan. Trước kia, cô nhân viên vệ sinh đã rêu rao trong siêu thị rằng từ khi Bé Ngoan tới đây, lượng việc của bà ấy tăng vọt.
Quả nhiên, cô còn chưa đi vào thì bắt gặp cô nhân viên vệ sinh kia đi từ trong văn phòng quản lý ra.
“Lam Cảnh Y, cô xem đi. Đây là ký túc xá tập thể của chúng ta, cô nên đưa con chó con kia của cô tới chỗ thu nhận thú cưng đi. Nếu không, mọi người sẽ thấy phản cảm...”
Lam Cảnh Y mấp máy môi: “Tôi biết rồi.”
Giữa trưa, vừa tan làm cô đã đưa Bé Ngoan tới bệnh viện. Lam Tinh rất phổi hợp trị liệu. Bác sĩ nói tất cả các chỉ số đều đang chuyển biến tốt lên.
“Một ly Mocha, không thêm đường” Nói xong, ngón tay thon dài nhàn nhã gõ gõ trên mặt bàn sáng tới mức có thể soi được gương kia. Cô nhóc này, chủ động hẹn anh tới mà đến giờ vẫn chưa xuất hiện, bắt anh phải đợi cô.
Chín giờ năm phút, Lam Cảnh Y muộn năm phút rồi. Hương cà phê thấm vào tim gan, nhưng lửa giận trong đáy lòng lại dần dần hình thành. Nếu không phải Giang Quân Việt kìm nén thì e rằng anh đã rời đi từ lâu, không tiếp tục chờ cô gái nhỏ Lam Cảnh Y nữa.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi. Trong quán cà phê, từng bàn của các cặp đôi đều trở nên chướng mắt. Giang Quân Việt nhìn cặp đôi nào cũng không vừa mắt, người ta thì từng đôi một, chỉ một mình anh là cô đơn.
Chín giờ mười phút, Lam Cảnh Y vẫn chưa xuất hiện. Giang Quân Việt đã có chút không bình tĩnh, tốc độ gõ của ngón tay càng lúc càng nhanh. Cuối cùng, bàn tay đẹp của Giang Quân Việt đưa vào túi quần lấy điện thoại di động ra. Trên màn hình không hề có cuộc gọi nhỡ nào.
Hay lắm, Lam Cảnh Y! Đến muộn mà còn chẳng thèm gọi cho anh lấy một cuộc. Dường như đây là đãi ngộ “tốt nhất” mà phụ nữ cho anh kể từ khi anh có nhận thức tới nay. Giang Quân Việt hít sâu mấy hơi, nếu không anh sợ bản thân vừa mở miệng ra sẽ mắng người.
“Tít... Tít...” Điện thoại cổ lỗ sĩ nhất thế giới, đã thế còn chẳng có cả chuông điện thoại, khó nghe chết đi được.