Tổng Tài Háo Sắc Yêu Không Dừng

Chương 27: Chương 27: Trò chơi bắt đầu 




Không, cô không hề sợ chút nào cả.

"Có khí phách, cũng có chút thú vị đấy" Long Thiếu Ly nở nụ cười, nói: "Càng lúc càng có mùi vi."

"Buông tôi ra, tôi không phục vụ khách hàng như anh, mời anh đi ra ngoài, chúng ta sẽ gặp nhau ở tòa án." Cô lạnh lùng gầm nhẹ, Lạc Hiểu Nhã thật sự mong cô có thể nhìn thấy được, như vậy người đàn ông này dù có muốn cũng không thể bắt nạt cô.

"Còn tiền của tôi thì sao?"

"Toàn bộ tiền sẽ được hoàn trả lại, nhưng nếu như thua kiện, anh phải trả hết lại cho tôi."

"Không được, tôi còn phải lấy thêm tiền tổn thất tinh thần. Bởi vì tôi phải ra ngoài tìm một phòng mát xa khác nữa, cô nói xem, có phải cả tiền tinh dầu phí phạm này cũng nên bồi thường cho tôi không nhỉ?" Anh cười, chợt phát hiện trò chơi này giữa anh và Lạc Hiểu Nhã vô cùng thú vị, anh rất thích.

Rốt cuộc Lạc Hiểu Nhã cũng hiểu Long Thiếu Ly là hạng người gì rồi, anh đơn giản là một người cố tình gây sự, một công tử giàu có không đạt được mục đích tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Loại người này khiến cô khinh bỉ nhất, ổn định lại tâm trạng, cô không nên dính líu gì với anh nữa. Cô nói: "Hóa ra anh Long lại thiếu tiền như vậy, anh Long muốn bao nuôi sao?" Cô làm nghề mát xa đã lâu như vậy, nhìn thấy đủ loại người, cũng trải qua rất nhiều sóng gió gian khổ trên đời. Lạc Hiểu Nhã cười nhạt, bắt đầu chậm rãi đáp lại lời của Long Thiếu Ly.

Càng lúc càng thú vị đây, chưa từng có người phụ nữ nào dám nói với anh như vậy. Long Thiếu Ly cười thích thú, không chút tức giận nói: "Vậy thì tốt, nhưng mà, đối tượng tôi muốn bao nuôi chỉ có thể là cô."

"Sau đó thì sao?" Tiếp tục hỏi, Lạc Hiểu Nhã không còn tức giận nữa, có vẻ như đang cực kỳ hứng thú.

Nhìn vẻ mặt của cô, Long Thiếu Ly lại dần cảm thấy không còn thú vị, có một số việc khi đến quá nhanh sẽ không còn vui nữa.

"Tôi muốn cô làm người phụ nữ của tôi."

"Sau đó nữa thì sao?"

"Tôi muốn thuê cô và con trai của cô trong vòng một năm" Đây mới là điểm chính, đứa kia rất giống anh, bỏ qua cậu bé này sẽ rất khó tìm được đứa bé nào để cho ông già nhà anh cảm thấy tin tưởng. Vì vậy Long Thiếu Ly thật sự không muốn bỏ lỡ Lạc Tử Kỳ.

"Tại sao?"

"Không tại sao cả, chỉ cần có đồng ý, tối nhất định sẽ tìm cách chữa khỏi mắt cho cô." Anh đã ở nước ngoài hai mươi năm, vì vậy không có chuyện gì anh không làm được.

"Nếu như tôi không đồng ý thì sao?"

"Cô biết vừa rồi tôi để cho cô đoán cái gì không? Đó là điện thoại di động, tôi đã chụp ảnh cô chủ động để tôi hôn cô, dĩ nhiên, còn có hình ảnh cô ngồi trên người tôi nữa. Đến lúc đó, cả thành phố S này sẽ đến Phòng khám Phong. Nhã, mà cô, nhất định sẽ được xếp vào loại dịch vụ phục vụ đặc biệt cần được kiểm tra."

"Anh Long, anh đang uy hiếp tôi đáp ứng yêu cầu của anh sao?"

"Không dám, chúng ta chẳng qua chỉ là đạt được thứ mình muốn thôi. Chẳng lẽ cô không muốn nhìn thấy thế giới này sao, nhìn thấy con trai mình sao?" Chợt anh tiến lại gần sát cô, phả hơi thở nóng rực vào gò má của cô, khiến trái tim của Lạc Hiểu Nhã nhảy loạn, nhưng cô vẫn kiềm chế không giãy giụa khỏi anh.

Không thể nhịn thêm nữa, bàn tay xinh đẹp của Lạc Hiểu Nhã lúc này ấn một cái. Đoạn đối thoại vừa rồi trong căn phòng mát xa này lập tức vang lên, ánh mắt của Long Thiếu Ly chợt biến đổi, không tin nổi hỏi: "Cô ghi âm?"

"Bây giờ, anh có thể buông rồi chứ?"

Long Thiếu Ly bất đắc dĩ buông tay, nói: "Cô muốn thế nào?"

"Tôi sẽ công bố đoạn ghi âm này cho mọi người biết, như vậy, chuyện anh muốn thuê tôi và con trai tôi sẽ được cả thành phố này biết đến." Cho dù Long Thiếu Ly không nói ra, nhưng Lạc Hiểu Nhã biết Long Thiếu Ly thuê mẹ con cô nhất định phải có mục đích nào đó. Như vậy, một khi đoạn ghi âm này bị công khai, mục đích của Long Thiếu Ly sẽ bị phá hủy, trừ khi anh sẵn lòng, nếu không, anh sẽ không mạo hiểm như vậy.

Khóe miệng Long Thiếu Ly hơi co quắp, anh lại một lần nữa bại trận trước mặt người phụ nữ không thể nhìn thấy này. Nhưng anh không cam lòng, đẩy Lạc Hiểu Nhã ra khỏi lòng mình, sau đó tìm kiếm thiết bị ghi âm kia ở khắp phòng mát xa.

"Anh Long, đừng phiền phức như vậy, thứ kia ở trên mái nhà, đợi đến lúc anh leo lên đó để tìm thì bảo vệ đã tới rồi." Cô đưa tay kéo cửa phòng ra, Lạc Hiểu Nhã làm động tác mời, nói: "Anh Long, tạm biệt." Cô không phải là một người phụ nữ giỏi mưu tính, nhưng cô chắc chắn là một người phụ nữ sẽ tự bảo vệ mình.

Đã phạm sai lầm một lần, cô sẽ không tái phạm lại lần thứ hai.

Long Thiếu Ly lần đầu tiên có cảm giác bại trận, vẻ mặt chán nản bước về phía Lạc Hiểu Nhã, lúc đi ngang qua người cô, hương hoa nhài nhàn nhạt trên cơ thể cô phảng phất lưu lại trong lòng anh, từ đó về sau vĩnh viễn không cách nào bay đi.

Anh không biết rằng, trên thế giới này luôn tồn tại quy luật vỏ quýt dày có móng tay nhọn, vì vậy mới có một hệ sinh thái cân bằng.

Nhớ đến hương hoa nhài ấy.

Nhớ đến gương mặt luôn nở nụ cười kia.

Nhớ đến đôi bàn tay không xương mềm mại đã vẽ lên cơ thể anh.

Trên chiếc Rolls-Royce, lần đầu tiên Long Thiếu Ly thay đổi bản giao hưởng định mệnh thành một bài hát anh đã không nghe trong nhiều năm qua.

Khẽ nhắm mắt lại yên lặng thưởng thức, những kí ức đã lắng đọng sâu trong trí nhớ bấy lâu nay lại bắt đầu cuộn trào trong tâm trí vì sự xuất hiện của Lạc Hiểu Nhã.

Cứ như thế, thời gian thong thả trôi qua trong một giai điệu có phần sầu thảm đang được phát lặp đi lặp lại.

Từ giữa trưa đến lúc mặt trời lặn, khi ánh chiều tà của hoàng hôn chiếu vào bên trong xe, Long Thiếu Ly mới chậm rãi mở mắt ra. sửa sang lại quần áo, kiềm chế dáng vẻ phóng túng trời sinh kia đi, vẫn chiếc áo sơ mi kẻ caro và quần âu đen, nhưng thân hình lại đặc biệt xuất chúng ấy, anh bước xuống xe bước vào phòng khám Phong Nhã lần thứ hai. Chính là lúc các bác sĩ và y tá đang thay ca, anh vừa vặn đến.

Khi bóng dáng cao lớn của anh xuất hiện trên cửa kính nặng nề kia, lập tức có mười mấy ánh mắt đồng loạt chĩa về phía anh.

Anh không nhanh không chậm đi về phía bàn y tá, nhìn nữ y tá đang thu dọn đồ đạc của mình để tan làm, Long Thiếu Ly ưu nhã cười nói: "Bây giờ cô có thể đi được chưa?"

"A..." Nghe thấy giọng nói của Long Thiếu Ly, nữ y tá đã sắp xếp mát xa cho Long Thiếu Ly lúc nãy kinh ngạc ngẩng đầu lên, nói: "Anh Long có chuyện gì vậy?" Khó có thể che giấu được sự kích động, lúc này cô ta còn tưởng rằng anh chỉ nói đùa với cô ta, nhưng không ngờ, người đàn ông vừa đẹp trai vừa giàu có này lại thực sự đến.

Long Thiếu Ly lộ ra nụ cười quyến rũ chết người, nói: "Mời cô ăn cơm."

"Chuyện này.." Cô y tá cố ý do dự, xung quanh có vài đồng nghiệp đang nhìn về phía cô ta, nếu cô ta nói đồng ý ngay thì ít nhiều cũng có chút...

"Sao vậy, còn chưa tan việc à?" Cánh tay của Long Thiếu Ly đặt trên quầy, anh khôi phục lại hình tượng một công tử bất cần đời, khác xa so người vừa ở trên chiếc Rolls-Royce lúc nãy.

"Đã... Tan việc."

"Vậy chúng ta đi thôi." Bàn tay thon dài đưa đến trước mặt nữ y tá, lúc này anh mới nhìn thấy thẻ cô ta đang thảo trên ngực xuống, hóa ra cô ta họ Điền, anh hỏi: "Cô Điền, chúng ta đến nhà hàng hải sản hay đến Tưởng Lộc ăn bữa tiệc tổng thống nào?" Vừa tùy ý hỏi vừa dắt nữ y tá kia đi về phía cửa phòng khám.

Sau lưng lập tức vang lên những trận xì xào, trời ạ, người đàn ông kia tùy tiện ăn một bữa cơm cũng đã tiêu tốn hai tháng lương của các cô rồi. Mọi người nhìn theo bóng lưng may mắn của Tiểu Điền, thật là hạnh phúc mà, lại thu hút được sự chú ý của một người đàn ông như vậy...

"Khụ..", một tiếng ho khan trầm thấp làm cho tất cả các nữ y tá đang căng cổ nhìn Tiểu Điền cùng Long Thiếu Ly lập tức thu hồi tầm mắt.

"Xin chào giám đốc."

"Xin chào giám đốc."

Vũ Văn Phong nhẹ nhàng gật đầu, lúc đi ngang qua bàn y tá, khóe mắt lơ đãng nhìn lướt qua đôi nam nữ vừa đi ra ngoài. Người đàn ông kia dường như có chút quen thuộc, nhưng anh không thể nhớ ra được đã từng gặp ở đâu.

Nhanh chóng bước lên cầu thang xoắn ốc để đi lên lầu hai của cư xá, tâm trạng của anh cũng bắt đầu tốt lên lạ thường.

"Cha nuôi, mau đến đây. Vừa bước đến cửa, anh đã thấy Tiểu Kỳ vẫy tay với mình, đồng thời ra hiệu bảo anh im lặng đi nhẹ nhàng.

Vũ Văn Phong cũng nhón gót phối hợp đi đến bên cạnh Tiểu Kỳ, sau đó cúi xuống đưa tay cưng chiều bóp nhẹ mặt Tiểu Kỳ, thì thào hỏi: "Nói mau, có phải con lại làm sai điều gì rồi muốn cha cầu xin mẹ tha thứ cho con không?"

Tiểu Kỳ khoanh tay phản đối, đáp lại: "Con không có, là mẹ cơ"

Không giấu được sự lo lắng của mình, anh hỏi: "Tiểu Kỳ, mẹ con sao vậy?"

Cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Kỳ áp vào lỗ tai của Vũ Văn Phong nói nhỏ: "Mẹ khóc."

Sắc mặt Vũ Văn Phong lập tức thay đổi, trong trí nhớ của anh chỉ từng thấy Lạc Hiểu Nhã khóc hai lần, một lần vào đêm đầu tiên anh gặp cô, còn lần thứ hai là khi phát hiện mình mang thai. Từ đó đến nay, anh chưa từng thấy cô khóc bao giờ cả, cô là một người phụ nữ rất mạnh mẽ, cho nên, nhất định đã xảy ra chuyện quan trọng gì rồi. Nếu không, Lạc Hiểu Nhã sẽ không khóc đâu, anh hỏi: "Tiểu Kỳ, mẹ con đâu rồi?"

"Mẹ nhốt mình trong phòng ngay sau khi tan làm."

"Vậy sao con biết mẹ đang khóc?"

Lạc Tử Kỳ nắm tay Vũ Văn Phong đi đến cửa phòng Lạc Hiểu Nhã, sau đó khẽ ghé tai vào cửa, nói: "Mỗi lần tan ca mẹ đều hôn con một cái trước, nhưng hôm nay lại không có con thấy lúc mẹ bước vào phòng giống như đang khóc vậy."

Sự việc có vẻ nghiêm trọng, Vũ Văn Phong xoa đầu Tiểu Kỳ nhẹ nhàng nói: "Chúng ta phải làm sao đây?"

Tiểu Kỳ kéo tay Vũ Văn Phong bước thật nhanh về phía căn phòng nhỏ của mình, sau đó chỉ vào một con gấu vải, nói: "Cha nuôi, mẹ rất thích con gấu này, mẹ luôn ôm nó mỗi khi kể

chuyện cho con nghe. Nhưng mà cái này là mẹ đưa cho con, con không thể lại tặng cho mẹ nữa."

"Con muốn cha nuôi làm gì?" Tiểu quỷ này lớn thật rồi, Vũ Văn Phong cảm thấy mình đã thua trên tay Lạc Tử Kỳ. Sao anh chưa từng nghĩ đến việc tặng quà cho Hiểu Nhã nhỉ, hình như cho đến bây giờ anh chưa từng tặng cho cô bất cứ món quà nào cả.

Nghĩ đến chuyện này, Vũ Văn Phong thật muốn đánh mạnh vào đầu mình.

Lạc Tử Kỳ cầm lấy con gấu vải kia nhét vào tay Vũ Văn Phong, nói: "Đương nhiên là đưa cho mẹ rồi, nhưng mà cha phải mua một con mới cho con."

"Vậy con thì sao?"

"Hi hi, đó là bí mật, con chỉ cho một mình mẹ biết thôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.