Tổng Tài Háo Sắc Yêu Không Dừng

Chương 50: Chương 50: Tự mình dâng tới




“Tự mình nhìn đi.” Lục Văn Đào tiện tay đưa điện thoại cho cô, đó là chiếc điện thoại mà Lam Cảnh Y thấy rất quen thuộc. Chỉ là trước đó đã thấy quá nhiều, nhưng hình như lần này lại là lần đầu tiên cô được cầm tận tay chiếc điện thoại của Lục Văn Đào.

Trên màn hình đã mở một đoạn video, băng vệ sinh, toàn bộ đều là băng vệ sinh, loại băng vệ sinh quen thuộc bị xé bỏ bao bì, cô lặng lẽ nhìn đến nỗi ngây người ra.

Lẽ ra đống băng vệ sinh được Giang Quân Việt đem ra khỏi siêu thị vào ngày hôm đó, cũng là thứ mà Lục Văn Đào cho người xé bỏ bao bì, không ngờ lại được dựng thành một đoạn video. Những túi băng vệ sinh được xếp thành hình ống kính, còn trong ống kính đó lại là cảnh tượng vô cùng cảm động, chính là Lục Văn Đào dẫn người làm loạn siêu thị, cả đoạn phim ghi một tiêu đề vô cùng bắt mắt: Từ bỏ hành vi ác bá, hãy bắt đầu từ tôi. Hóa ra đó là một video quảng cáo.

Lam Cảnh Y bỗng hiểu ra, chẳng trách hôm đó ở tòa án Lục Văn Đào đã rút đơn kiện, hóa ra là vì nhận được video này.

Giang Quân Việt, rốt cuộc là anh đã làm bao nhiêu chuyện vì cô?

Lam Cảnh Y xoay người chạy ra khỏi phòng bệnh của mẹ, cô dặn dò y tá ở trong đó một tiếng rồi chạy ra khỏi bệnh viện. Người đàn ông đó, anh không yêu cầu bất cứ điều gì, chỉ làm vì cô mà không vì bất cứ lý do nào. Thậm chí, mấy hôm nay cũng không nhắc tới chuyện yêu cầu cô làm người phụ nữ của anh.

Thế nhưng, giống như Lục Văn Đào đã nói, nếu không có ý đồ thì tại sao anh phải làm những điều này?

Con đường vào lúc sáng sớm cho phép xe taxi lưu thông không bị cản trở, chẳng mấy chốc đã tới tầng dưới của căn hộ nhỏ, Lam Cảnh Y cũng không biết mình làm sao nữa, dù sao thì cô cũng tới rồi.

Cô muốn gặp anh, ít ra cũng phải nói với anh một tiếng cảm ơn. Thế nhưng, suy nghĩ này vừa thoáng qua đã dừng lại, hình như cô lại không thể nói cảm ơn anh.

Giơ tay ra định gõ cửa, mới nhớ ra giờ này là giờ anh đang ngủ. Suy nghĩ một lát, cô tựa người vào thành cửa, hiện tại Lam Cảnh Y mới phát hiện ra bản thân mình tới đây có hơi đột ngột.

Tuy nhiên, người vẫn còn đứng chưa vững thì điện thoại đã đổ chuông, cô cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy tin nhắn báo hai chữ ngắn gọn: “Vào đi.”

Ặc, lẽ nào Giang Quân Việt có khả năng nhìn xuyên thấu? Anh biết cô tới sao?

Lam Cảnh Y cắn răng, anh thế này là đang muốn chơi cô sao? Cửa thì khóa bảo làm sao cô vào trong đây, gõ gõ đầu ngón tay, đành dùng nói vỏn vẹn mấy chữ để trả lời tin nhắn: “Cửa khóa rồi.”

“Khóa mật mã, cô ấn mật mã là được rồi.”

Có người lười tới vậy sao? Xuống giường mở cửa thì mệt chết à?

“Tôi không biết mật mã, anh mở cửa ra đi.” Bỗng nhiên muốn gặp anh, rất muốn rất muốn, vừa nhớ ra số tiền mình thắng được ở trong câu lạc bộ Mê Thiên là trong lòng của Lâm Cảnh Y không còn thản nhiên nữa. Một hơi thở ấm áp lan tỏa khắp người, hóa ra trên thế gian này còn có người đang âm thầm đối tốt với cô.

Mười mấy ngày không gặp, hình như hiện giờ cô lại thấy hơi nhớ anh.

“Cô đoán đi.”

“Tôi không đoán được.” Cô không phải là con sâu trong bụng anh, sao có thể đoán được mật mã do anh cài chứ?

Thế nhưng, tin nhắn gửi đi của cô lần này, đến cả một lúc lâu cũng không thấy bên kia trả lời. Cúi đầu nhìn điện thoại, thật sự không biết anh muốn giở trò gì đây.

Chính vào lúc Lam Cảnh Ý tưởng anh không muốn để ý tới mình, cuối cùng âm báo tin nhắn điện thoại lại reo lên: “Sinh nhật của mình cô có biết không?”

Lam Cảnh Y cũng chẳng nghĩ ngợi gì ấn ngày sinh của mình, sáu số, một tiếng “tì tạch” vang lên. Khóa cửa mở ra, cô đi thẳng vào trong phòng ngủ của anh, vừa đẩy cửa vừa nói: “Tiểu Khuynh Khuynh, anh bị hâm à, vì sao lại lấy ngày sinh nhật của tôi làm mật mã chứ?”

“Im đi, ồn ào chết đi được.” Giang Quân Việt ở trên giường trở mình, lần trở mình này khiến cho cái chăn trên người anh bị lật ra, để lộ body săn chắc: “Lam Cảnh Y, có ai từng dạy cô, vào phòng ngủ của đàn ông thì phải gõ cửa trước không?” Có lẽ là do vừa mới tỉnh dậy, Giang Quân Việt uể oải nằm ở trên giường, trên người chỉ mặc một cái quần lót co giãn màu đen. Vòng eo con kiến và bờ vai rộng, cùng với body tỷ lệ vàng và khuôn mặt đầy ma mị, hiện tại trong Giang Quân Việt thật gợi cảm.

Lam Cảnh Y chỉ liếc một cái rồi cúi đầu: “Ai bảo anh dùng ngày sinh của tôi làm mật mã?”

“Cô đi mà hỏi Tưởng Hàn, mật mã khóa do cậu ta cài.” Giang Quân Việt lại chẳng thèm để tâm tới sự tồn tại của Lam Cảnh Y, anh thoải mái bước xuống giường, trên người chỉ mặc một chiếc quần lót đi vào trong nhà vệ sinh của phòng ngủ.

Lúc này Lam Cảnh Y nhìn Giang Quân Việt cứ thế đi vào, bèn nói nhỏ sau lưng anh: “Ờ thì, tôi sẽ không tới câu lạc bộ Mê Thiên nữa, sau này anh.”

“Cô đi đâu hay không liên quan gì tới tôi? Nếu như không có việc gì khác thì cô đi đi, mới sáng ra, còn không để cho người ta ngủ à”

“Giang Quân Việt, anh có thái độ gì vậy, tôi có chuyện mới tới, nếu anh không muốn tôi vào thì giờ tôi sẽ đi.” Xoay người rời đi, nợ nần anh quá nhiều, hiện giờ cô có bản thân cũng chẳng trả nổi. Cũng chỉ đành từ từ mà trả, dù sao thời gian cũng còn dài.

Sau lưng anh, Lam Cảnh Y lặng lẽ bước mấy bước ra khỏi phòng ngủ của Giang Quân Việt, anh phớt lờ cô, thế nhưng cô cũng chẳng tức giận. Nhớ ra tất cả những điều anh đã làm vì cô trong mấy ngày vừa qua, trái tim cô lại thấy có chút ngọt ngào, giống như cô không còn cô đơn ở trên thế gian này nữa. Thật ra luôn có một người cùng cô đi qua những khó khăn này.

“A...” Thế nhưng một giây sau, cả người Lam Cảnh Y bị ôm chặt từ phía sau, hơi thở nam tính đầy quen thuộc cuốn hút đầu óc cô: “Tiểu Khuynh Khuynh, anh muốn làm gì?” Ngửi thấy mùi hương tự nhiên toát ra từ trên người anh, tim cô đập loạn xạ lên giống như một chú nai nhỏ, vừa có chút hoảng sợ lại có chút bối rối.

“Phịch!” Cơ thể cô bị cơ thể của người đàn ông kéo ngã xuống chiếc ghế sa lon ở bên cạnh, trên môi có cảm giác ấm nóng ướt át, một nụ hôn nhẹ nhàng đặt xuống. Trong ánh nắng ban mai, đầu lưỡi của anh luồn vào trong miệng cô, hôn xong, anh thì thào bên tai cô: “Đừng có trách tôi, là do cô tự dâng đến cửa.”

“Ưm...ư ư.” Đợi đến khi Lam Cảnh Y phản ứng lại thì tất cả đã muộn rồi: “Buông ra.”

Lam Cảnh Y muốn đẩy người đàn ông ở trên người mình ra, thế nhưng có vẻ như Giang Quân Việt khác với mấy người thanh niên sáu múi bây giờ. Lúc gồng cơ lên, dù cho Lam Cảnh Y có liều mạng dùng sức thế nào cũng vô dụng, có thể dùng từ vô cùng chuẩn để hình dung.

Càng xô đẩy, sự bất an nơi đáy lòng càng mãnh liệt hơn, lần đầu tiên của cô và anh cũng là lần đầu trong đời của cô. Lần đó cô không trách anh, bởi vì cô đã mua nhầm thuốc ở trên mạng, thế nhưng lần này, cô không muốn bị anh ức hiếp nữa, cô không muốn đi con đường cũ của Lam Tinh, cho dù gái hạng sang có nổi tiếng, thì đó cũng không phải là cuộc sống mà cô muốn.

Thấy làm gì cũng không thể đẩy Giang Quân Việt ra được, chính vào lúc Giang Quân Việt đưa đôi môi xuống hôn cổ của cô, Lam Cảnh Y cúi đầu cắn một cái, cô đã dùng hết sức mình có để cắn cú này: “A...” Giang Quân Việt hét lên một tiếng theo bản năng, rất đau, có thể không đau sao? Trên bả vai anh hằn lên cả vết răng, trên hai hàm răng còn vương lại máu, thậm chí trông có chút rợn người.

Giang Quân Việt đã quên hết mọi thứ, chỉ có một cảm giác từ lâu đã không thấy lan tỏa khắp người anh. Cảm giác này đã mấy năm rồi, ngoại trừ đêm đó khi anh và Lam Cảnh Y vào khách sạn làm chuyện ấy, đây chính là lần đầu tiên sau nhiều năm. Đêm đó hoàn toàn là do sự cố, tất cả mọi thứ của đêm đó, anh chỉ nhớ được một vài chi tiết. Anh chỉ biết lúc mình đâm xuyên qua lớp màng kia, người con gái này đã vô cùng hoảng sợ và những vệt màu đỏ còn vương lại ở nơi đó.

Bây giờ Giang Quân Việt không dừng lại nổi nữa rồi.

Anh cười một cách xấu xa, đôi môi mỏng khẽ hé ra, muốn nói gì đó, lại lập tức im lặng. Anh vẫn không nên chọc giận cô thì hơn, đợi sau khi mọi chuyện xảy ra rồi, cô muốn thoát khỏi anh cũng là điều không thể.

Lam Cảnh Y cắn chặt hàm răng, đó là chút tôn nghiêm cuối cùng mà cô tự giữ lại cho mình.

Cuối cùng sau tiếng gầm thét, là cảnh Lam Cảnh Y nằm bất động ở đó, giống như một người gỗ, Giang Quân Việt thở dốc, dáng người thon dài đứng dậy, cúi đầu nhìn Lam Cảnh Y ở trên tấm thảm. Ánh mắt trống rỗng của cô đang muốn nói lên sự bất lực và đau khổ của mình, Giang Quân Việt không nói gì

cả, bế cô đặt lên giường, rồi kéo tấm chăn lên đắp cho cô, trầm giọng nói: “Nằm xuống đừng có nhúc nhích, lát nữa tôi sẽ quay lại.” Vừa đi vừa khoác chiếc áo choàng ngủ lên, bỗng chốc trong căn hộ nhỏ đã không thấy bóng dáng của anh nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.