“Mẹ, đừng hỏi nữa, con sắp bực mình muốn chết đây này.” Lục Nhã Tình tức giận hai mắt đỏ bừng chạy thẳng lên lầu.
Trấn Hà kinh ngạc nhìn theo bóng dáng cô ta, xoay đầu lại nhìn con trai: “Nó bị sao vậy?”
“Mẹ đừng hỏi nữa, Cung Dạ Tiêu tìm Nhã Tình lần này, không phải vì anh ta có ý với nó, mà muốn tìm nó tính sổ.”
“Tính sổ? Tính sổ gì?” Trấn Hà trừng to hai mắt, giật mình hoảng sợ.
“Có một việc chắc mẹ không biết, sau khi Trình Ly Nguyệt về nước thì đã ở chung với Cung Dạ Tiêu rồi, hơn nữa, họ còn có một đứa con.” Lục Tuấn Hiên nói thẳng ra, cắn răng nghiến lợi, không cam tâm.
Trần Hạ nghẹn lời trợn mắt, nhìn con trai mình với biểu cảm không thể tin được: “Cái gì? Trình Ly Nguyệt sinh con cho Cung Dạ Tiêu? Chuyện khi nào vậy?”
“Bốn năm trước, khi chúng ta giăng bẫy hãm hại cô ta, người đàn ông ngủ với cô ta chính là Cung Dạ Tiêu.” Lục Tuấn Hiên nhắc đến việc này, cảm thấy chán nản không thôi, hóa ra, vào bốn năm trước, hắn ta đã chọc phải một nhân vật tầm cỡ lớn như thế rồi.
Sắc mặt Trần Hà trở nên trắng bệch: “Sao lại trùng hợp đến thế? Sao Trình Ly Nguyệt có thể xảy ra quan hệ với Cung Dạ Tiêu được?”
“Ngày hôm đó, tên trai bao mà con sắp xếp không hề vào phòng, hắn ta nói lúc đó hắn ta nhìn thấy một người đàn ông đẩy cửa bước vào nên hắn ta bỏ đi rồi.”
“Vậy sao ban đầu các con...các con không ngăn lại?”
“Tối hôm đó, con thật sự không biết vì sao Cung Dạ Tiêu lại xông vào khách sạn của Tập đoàn Lục Thị chúng ta, hơn nữa, tối đó vì để xóa sạch chứng cứ, toàn bộ camera ghi hình của khách sạn đã bị tắt đi, làm sao biết được Cung Dạ Tiêu sẽ vào căn phòng nào?” Lục Tuấn Hiên càng nói càng tức giận, càng oán hận.
Trấn Hà đột nhiên nghĩ đến một việc, cau mày hỏi: “Thế Quân Dao có biết Trình Ly Nguyệt đang quen Cung Dạ Tiêu không?”
“Cô ấy...cô ấy tạm thời không biết.” Lục Tuấn Hiên trả lời một cách chột dạ, giấu giếm giúp Thẩm Quân Dao.
Trấn Hà gật đầu, “Chẳng trách lần trước khi Quân Dao đến nói với mẹ, nó không có nhắc đến chuyện này, nếu nó biết thì đã không kêu Nhã Tình đi gây chuyện với Trình Ly Nguyệt.”
Nghĩ đến đây, đối với người vợ hiện tại, Lục Tuấn Hiên thật sự thấy rất thất vọng, cô ta dám lợi dụng mẹ và em gái hắn như một công cụ, người phụ nữ này thật độc ác.
“Mẹ đi an ủi Nhã Tình đi, kêu nó đừng chạy lung tung, con về công ty trước.” Lục Tuấn Hiên nói xong liền di.
Dưới lầu, Lục Nhã Tình gọi điện thoại cho Tống Y Na, đầu dây bên kia Tống Y Na nói chuyện không được rõ ràng lắm: “Alo, Nhã Tình, cậu tìm tôi à?”
“Y Na, mũi của cậu thế nào rồi?”
“Vừa mới làm lại rồi, Nhã Tình, tôi không dám gặp ai nữa.”
“Y Na, có một việc tôi phải nói với cậu, cậu phải nghe cho kỹ, nếu không trong nhà cậu sẽ xảy ra chuyện lớn đấy.”
Nói xong, Lục Nhã Tinh kể lại chuyện gặp Cung Dạ Tiêu hôm nay, Tống Y Na hoảng sợ hỏi gấp: “Thật ư? Nếu không xin lỗi, anh ta sẽ gây phiền phức cho ba tôi thật sao?”
“Lời Cung Dạ Tiêu nói, cậu còn dám không tin à? Y Na, cậu mau bay về đi, sáng sớm mai, chúng ta cùng đi xin lỗi Trình Ly Nguyệt.”
“Người phụ nữ điên kia làm mũi của tôi bị hỏng, giờ tôi còn phải đi xin lỗi cô ta á?” Tống Y Na cũng rất không cam tâm.
“Cung Dạ Tiêu, cậu chọc nổi không? Không nổi thì về đây nhanh lên!”
Nói xong, Lục Nhã TÌnh cúp máy, hôm nay cứ tưởng rằng Cung Dạ Tiêu để ý đến cô ta, giờ đây cô ta rất muốn đào một cái lỗ chui xuống cho rồi.
Ngày hôm nay, người khác thấy thế nào cô không biết, nhưng đối với Trình Ly Nguyệt mà nói thì hôm nay là một ngày cực kỳ sung sướng, không những được xem vài bộ phim hay, mà còn được ăn uống no say, nằm lười trên sofa cả một buổi chiều.
Sắp đến 5 giờ rỗi, cô nghĩ, Cung Dạ Tiêu chắc cũng đã rước con về, tối nay, cô không muốn ra ngoài ăn, bởi vì trên trán được quẩn một lớp băng gạc, ra ngoài thấy hơi mất mặt.
Suy nghĩ mãi, thì phía ngoài có tiếng mở cửa vang lên, Trình Ly Nguyệt xoay đầu lại nhìn, thấy con trai mình đang cố gắng ôm một bó hoa chocolate di vào, bó hoa này rất to, cậu bé ôm rất tốn sức.
“Mami mami, ba tặng hoa cho mami nè!” Sau bó hoa đó là giọng nói hưng phấn của cậu bé.
Trình Ly Nguyệt nhìn, ối, đây chẳng phải là bó hoa Cung Dạ Tiêu tăng hôm qua đây sao? Giống y hệt nhau!
Cô vội vàng đứng dậy, nhận lấy bó hoa từ tay con trai rồi ôm vào lòng, ngẩng đầu, chạm vào đôi đồng tử đen láy sâu thẳm, Cung Dạ Tiêu đang đi vào, vóc người anh cao ráo và trên môi đang nở một nụ cười kỳ lạ.
Trình Ly Nguyệt chớp mắt, nhìn hoa, rồi nhìn nụ cười kỳ quái của anh, cô thắc mắc hỏi: “ Đã chiều rối anh còn tặng hoa chi nữa!”
Cung Dạ Tiêu nhường mày cười: “Tôi nghe nói bó hoa sáng hôm qua của em bị hỏng rồi, nên tặng bù cho em một bó.”
Trình Ly Nguyệt cau mày, thấy kỳ lạ, nói: “Sao anh biết bó hoa sáng hôm qua bị hỏng?” Cô nhớ hình như không có nhắc đến chuyện này nhỉ?
“Tôi đoán được.” Cung Dạ Tiêu không dám nói ra, để tránh cô lại quậy với anh.
Trình Ly Nguyệt nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ, anh ta thần thông thế ư! Ngay cả việc này cũng có thể đoán ra được.
Nhưng, ôm lấy bó hoa này, trong lòng cô, vẫn thấy hơi ngọt ngào.
“ Mami, chocolate bên trên là thật đúng không? Có thể ăn không ạ?” Cậu bé thèm thuồng.
“Tất nhiên có thể ăn rồi, và lại còn rất ngon nữa! Con muốn ăn hả?”
“Vâng! Con muốn ăn.”
“Vậy được, ăn một cái trước đã, đợi lát nữa rỗi ăn cơm sau.”
“Vâng!” Cậu bé gật đầu phấn khích, sau đó khi Trình Ly Nguyện đặt bó hoa lên sofa. cậu bé bắt đầu bò lên, chuẩn bị chọn lấy một cái để ăn.
Trình Ly Nguyệt suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn ai kia, nói: “ Sau này đừng tặng nữa. anh tặng nhiều chocolate như thế tôi ăn không hết, rất lãng phí.”
“Chẳng phải em thích ăn sao?”
“Phải ăn với lượng vừa phải chứ! Nếu không tôi lại béo lên mất.” Trình Ly Nguyệt có yêu cầu rất nghiêm khắc đối với vóc dáng của mình, bởi vì quần áo của cô đều đi theo bộ, hoàn toàn khảo nghiệm vóc dáng của cô.
Cung Dạ Tiêu híp mắt, đánh giá vóc dáng của cô: “Em đâu có béo?”
Trình Ly Nguyệt phồng má, “Anh nhìn không ra, không có nghĩa là tôi không béo, tối nay ăn cơm ở nhà đi! Tôi mua thức ăn rồi, anh muốn ăn gì?”
“Em cứ quyết định đi.” Cung Dạ Tiêu trả lời một cách lười biếng, sau đó, nhìn bó hoa, khóe môi lại im lặng mỉm cười.
Anh thật sự rất muốn nhìn thấy cảnh cô hóa thân thành một mụ đàn bà chanh chua bảo vệ bó hoa anh tặng, tối hôm trước còn dõng dạc nói rằng không thích ở bên anh, thế nhưng qua ngày hôm sau, sao lại xem hoa của anh như báu vật, người khác vừa dụng vào là tức giận nhỉ?
Phụ nữ, đúng là kiểu sinh vật nghĩ một đằng nói một nẻo.
Anh thấy hơi khó hiểu.
Cậu bé ngồi trên sofa ăn chocolate, Cung Dạ Tiêu nhìn thấy rồi lập tức quở trách: “Không được ăn chocolate trên sofa.”
“Vâng!” Cậu bé lập tức bò xuống, ngồi dưới đất ăn.