“Là do tôi tự đa tình, hay em trốn tránh con tim của mình?” Cung Dạ Tiêu cau mày hỏi.
Trình Ly Nguyệt nhìn anh: “...Bỏ đi, không nói chuyện với anh nữa.”
“Trình Ly Nguyệt, đối diện với tình cảm của mình, bộ khó lắm sao?” Cung Dạ Tiêu nắm lấy cổ tay cô, muốn ép cô thừa nhận có một chút hảo cảm dành cho anh.
Con tim Trình Ly Nguyệt run lên, rút tay mình về: “Anh nghĩ nhiều rồi.”
“Là tôi nghĩ nhiều hay em không dám thừa nhận? Rõ ràng em có cảm giác với tôi nhưng muốn trốn tránh đến lúc nào đây? Chẳng lẽ thừa nhận thích tôi thì mất mặt đến thế sao?” Cung Dạ Tiêu cười nhạo.
Trình Ly Nguyệt tức giận, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh thật sự nghĩ quá nhiều rồi, hôm qua tôi chỉ là xốc nổi nhất thời, hoàn toàn không giống như anh nghĩ.”
“Vì sao hoa bị giẫm hỏng thì em lại ra tay đánh người?” Cung Dạ Tiêu tiếp tục hỏi ép vấn đế này, cô vẫn chưa đưa ra đáp án rõ ràng.
Trình Ly Nguyệt xây xẩm, có thật sự không biết trả lời vấn đề này như thế nào.
Bởi vì lúc đó, cô quả thật rất phẫn nộ hành vi phá hỏng bó hoa kia của Lục Nhã Tình, nhưng chỉ vì bó hoa đó là do Cung Dạ Tiêu tặng thôi sao? Cô thật sự không biết.
“Muộn lắm rồi, tôi phải đi ngủ đây.” Trình Ly Nguyệt nói xong, rút tay về, muốn về phòng đi ngủ.
Nhưng tay của cô còn chưa rút ra được thì đã bị anh đè xuống sofa.
Trình Ly Nguyệt giật mình kêu lên, nụ hôn bá đạo mạnh mẽ như cuồng phong của anh bỗng nhiên ập tới.
Hơi thở đàn ông nồng nặc, tỏa ra xung quanh, khiến đầu óc của cô trống rỗng.
Anh dường như đã có kinh nghiệm rất phong phú đối với chuyện hôn hít, cho dù có cắn chặt răng thì anh vẫn có cách cạy ra được, cuối cùng quấn lấy lưỡi của cô.
Trình Ly Nguyệt sắp phát điên rồi, cô táy máy hai tay muốn đẩy anh ra, anh ta điên rồi sao? Ai cho phép anh hôn cô như thế chứ?
Thế nhưng, anh thấy hơi buồn bực, giữ chặt lấy hai cánh tay đang xô đẩy lung tung của cô.
Lần này, anh có thể yên tâm hôn cô rồi.
Trình Ly Nguyệt tức muốn chết, cô bắt đầu uốn éo cơ thể, hai chân đá lung tung.
Thế rồi kết quả chỉ càng khiến anh hôn sâu hơn, đè càng chặt hơn.
Nụ hôn mãnh liệt khiến Trình Ly Nguyệt không hề có sức chống trả, trốn không được, vùng vẫy cũng chẳng xong, cô giống như một con thú bị nhốt lại, trơ mắt nhìn bản thân bị anh giam cầm.
Con tim căng như dây đàn, có thể đứt đi bất kỳ lúc nào.
Cơ thể cô mềm oặt, rõ ràng là kháng cự với nụ hôn của anh, nhưng vì sao lại có một cảm giác hưng phấn dâng trào lên trong cơ thể cô chứ?
Trình Ly Nguyệt sắp phát điên hơn, người đàn ông này đáng ghét quá, cố ý khiến cô rơi vào tình cảnh nhếch nhác và bất lực thế này.
Sao cô không thấy phản cảm với nụ hôn của anh?
Cô nên phản cảm mới đúng chứ!
Trên môi vẫn là nụ hôn triền miên của anh, nhưng không còn mạnh mẽ như lúc này nữa, mà trở nên dịu dàng hơn, hơi thở nặng nề phả lên đôi môi của cô.
Anh khẽ mút lấy cánh môi của cô, buông cô ra, đầu hơi ngẩng lên, nhìn cô.
Lần này ngực của Trình Ly Nguyệt cũng phập phồng, thở hổn hển, đôi hàng mi rung rung, nhìn thấy dục vọng kinh người trong mắt anh, cô không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
“Cung Dạ Tiêu, đừng bắt tôi phải hận anh, mau thả tôi ra.” Cô bình tĩnh lên tiếng, anh đã điên cuồng mất lý trí rối, nếu cô còn không bình tĩnh lại, thì sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, có thật sự không dám tưởng tượng đến.
“Trừ phi em thừa nhận thích tôi.” Cung Dạ Tiêu ra lệnh đẩy bá đạo.
“Anh ép tôi thừa nhận thích anh, việc đó có ý nghĩa gì với anh không?” Trình Ly Nguyệt cảm thấy anh làm việc quá ngang ngược, ngay cả loại chuyện này mà anh cũng dùng đến thủ đoạn uy hiếp và ép buộc.
“Có.” Anh trả lời rất dứt khoát.
Trình Ly Nguyệt bị đè đến mức sắp không thở nổi, có sợ anh lại hôn tiếp, nên ngoảnh mặt đi, “Được, tôi thừa nhận tôi thích anh, được chưa?”
Tuy nhận lấy được một lời tỏ tình gượng gạo, nhưng tâm trạng của Cung Dạ Tiêu vẫn tốt hơn không ít, có buông tay của cô ra, híp mắt hỏi: “Có làm đau em không?”
“Nói thừa!” Trình Ly Nguyệt bực bội phản bác lại, sải bước trở về phòng.
Tối đêm đó, đúng là một buổi tối tồi tệ.
Thế nhưng đối với anh, tối nay lại là một đêm mất ngủ, cả người anh nóng như lửa nhưng lại chẳng thế làm được gì.
Chỉ có thể về phòng, dội nước lạnh vài lần để dập lửa.
Trong phòng, Trình Ly Nguyệt cũng thấy khó ngủ, trong đầu đến là những lời nói Cung Dạ Tiêu đã nói lúc nãy, còn nữa, anh dám chủ động tìm Lục Nhã Tình tìm hiểu chuyện này, tại sao anh lại để ý đến như thể? Là vì cô thật sao?
Tình cảm Lục Tuấn Hiên dành cho cô cũng từng rất ngọt ngào hạnh phúc, đủ những chiêu trò tiến công vừa dịu dàng vừa bá đạo, nhưng đến cuối cùng lại đâm cô một nhát thật mạnh, khiển có thương tích đầy mình, vì thế bây giờ, cho dù Cung Dạ Tiêu đối xử rất tốt với cô, nhưng một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng.
Cô thật sự không còn ngây thơ tin rằng một người đàn ông đối xử tốt với cô, yêu cô là thật lòng chứ không phải là vì mục đích khác.
Vì sao Cung Dạ Tiêu lại đối xử tốt với cô chứ?
Suy nghĩ đến nửa đêm cũng chẳng nghĩ ra được gì, còn cô thì đã buồn ngủ, thiếp đi.
Lại là một buổi sáng đẹp trời, Trình Ly Nguyệt chỉ xin nghỉ một ngày, hôm nay cô vẫn phải đi làm.
Mở cửa phòng, thì thấy cửa phòng Cung Dạ Tiêu vẫn mở cửa, phòng cậu bé cũng thể, Trình Ly Nguyệt nhìn vào, không thấy cậu bé, chẳng lẽ nó đang ở trong phòng Cung Dạ Tiêu?
Cô nhìn vào phòng, thấy cậu bé đang nằm trên giường Cung Dạ Tiêu, còn Cung Dạ Tiêu thì vẫn chưa thức dậy như thường ngày, anh ôm cậu bé vào lòng, hai cha con định ngủ tiếp.
“Tiểu Trạch, thức dậy đi học thôi, sao vẫn còn ngủ nướng thể này?” Trình Ly Nguyệt nói với cậu bé.
“Ba vẫn chưa dậy kìa! Con ngủ thêm một lát với ba.” Nói xong, cậu bé ôm ba mình, một lúc sau, thốt ra một câu:“Ba ơi sao người của ba nóng thế!”
Trình Ly Nguyệt hoảng hốt, không quan tâm đến việc Cung Dạ Tiêu chỉ mặc mỗi quần lót, cô đi tới, thấy anh đang nhìn chằm chằm có bằng ánh mắt u tối, không nhìn ra được cảm xúc bên trong.
Trình Ly Nguyệt sờ vào trán anh, đúng là có hiện tượng phát sốt, cô giật mình, nói với anh: “Anh đợi một lát, tôi đi lấy nhiệt kế.”
Trình Ly Nguyệt lấy một chiếc nhiệt kế hồng ngoại, chỉ cần chạm nhẹ vào trên là được, cô chợt nhẹ lên trán Cung Dạ Tiêu, nhiệt kế cho ra nhiệt độ ngay tức thì, 39.2 độ.
“Anh sốt cao rồi!” Trinh Ly Nguyệt hoảng sợ, đang yên đang lành sao lại lên cơn sốt thể này?
Có trời mới biết, tối hôm qua sau khi Cung Dạ Tiêu tắm nước lạnh nửa tiếng đồng hồ, lại chỉnh nhiệt độ máy lạnh về 20 độ, còn không thèm đắp chăn nữa, dù có khỏe mạnh cỡ nào cũng chẳng thể chịu đựng được sự dày vò như thể, hơn nữa, từ khi Trình Ly Nguyệt dọn vào đây ở, dường như tối nào anh cũng tắm nước lạnh để vượt qua.
===
End chương 114