Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1011: Chương 1011




Đặc biệt là có vô số ánh mắt của nữ giới, Quý Thiên Tứ rất thản nhiên trước ánh mắt của mọi người, anh bước vào trong trung tâm thương mại, đi tới thẳng khu vực siêu thị.

Quý Thiên Tứ vừa đi vào siêu thị, ở một giá hàng bên cạnh, Âu Dương Mộng Duyệt cũng mua được bữa trưa của cô, cô thích một mình tới trung tâm thương mại, vì thế dì Hà không đi cùng cô.

Cô không hề phát hiện ra rằng Quý Thiên Tứ cũng đã tới, cô vừa xem đồ gia vị ở bên cạnh vừa lựa chọn những thứ mình có thể dùng tới.

Sau khi mua xong những thứ này cô lại nghĩ tới việc dì Hà nói hôm nay sẽ hầm thịt bò cho cô bồi bổ, vừa hay cô cũng cần tẩm bổ, dù sao thì tiếp theo cô sẽ làm việc ở công ty của Quý Thiên Tứ, phải chiến đấu một tháng.

Cô bước tới quầy thịt, người mua đồ chỉ nhìn chằm chặp vào thịt, Âu Dương Mộng Duyệt cũng vậy, đôi mắt trong veo của cô đang nhìn xem miếng thịt nào tươi ngon hơn, căn bản không chú ý xem bên cạnh còn có vị khách nào.

Ý, cô nhìn thấy một miếng bít tết đã được cắt sẵn rất ngon, thịt không có gân, cô liền đưa tay ra lấy, đồng thời cũng có một bàn tay nữa với tới, chuẩn bị lấy miếng thịt đó.

Lập tức tay của một người đàn ông tiếp xúc với tay của cô.

Âu Dương Mộng Duyệt giật mình, vội vàng rút tay lại ngẩng đầu lên, còn người đàn ông kia cũng hơi sững người, hơi nghiêng đầu nhìn về phía cô gái sau lưng.

Khi bốn mắt nhìn nhau, nhìn rõ đối phương là ai, cả hai đều không khỏi kinh ngạc.

Âu Dương Mộng Duyệt phản ứng nhanh, bật cười: “Quý tổng, anh cũng đi mua thức ăn à! Anh muốn mua miếng bít tết này sao! Tôi nhường cho anh đấy.”

Quý Thiên Tứ nhíu mày, giơ tay lấy một miếng khác, không giành với cô, Âu Dương Mộng Duyệt thấy anh không lấy liền vội vàng cầm lên, tâm trạng dồn hết lên người người đàn ông này.

Cô biết rất rõ, muốn gặp mặt Quý An Ninh thì nhất định phải lấy lòng người đàn ông này.

Thấy trong xe đẩy của anh có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, xem ra cũng định làm món bít tết, trong đầu cô lập tức nảy ra ý tưởng, cô vội vàng đẩy xe theo anh nói: “Quý tổng, trưa nay cùng ăn bít tết được không? Nhà tôi mất điện rồi, chúng ta cùng tới nhà anh ăn nhé!”

Cô nghĩ, như vậy cô chẳng phải sẽ có thể gặp được Quý An Ninh rồi sao?

“Cô có thể nói dối để tôi tin hơn được không” Quý Thiên Tứ nhìn ngay ra cô đang nói dối.

Âu Dương Mộng Duyệt vô cùng bối rối, cô bật cười: “Vậy tôi có thể tới nhà anh ăn cơm được không, tôi ở nhà một mình, lười nấu ăn, hơn nữa ăn cơm một mình chán lắm.”

“Âu Dương tiểu thư đi ra ngoài, sao lại không có ai bên cạnh chứ?” Quý Thiên Tứ không tin điểm này.

Cô là người thừa kế duy nhất của gia tộc Âu Dương, gia tộc Âu Dương tuyệt đối không thể yên tâm cho cô ở đây một mình.

“Không giấu gì anh, lần này tôi nói dối ba tôi là tôi đi học, nhưng tôi một mình chạy tới đây tìm chị tôi, vì thế bên cạnh tôi không có ai cả, chỉ có một mình!” Âu Dương Mộng Duyệt nói nửa đùa nửa thật.

Thật là cô lừa người nhà tới đây, giả là cô còn dẫn theo một trợ lý chăm sóc cho cô.

Quý Thiên Tứ lần này tin thật, vì nếu như cô không lừa người nhà, một mình cô sẽ không thể tới quốc gia này.

Quý Thiên Tứ đang chọn củ cải, Âu Dương Mộng Duyệt liền chọn một củ rất ngon đưa cho anh: “Củ này rất ngon, nhìn rất non.”

Quý Thiên Tứ liếc mắt nhìn nhưng không cầm, Âu Dương Mộng Duyệt đã bỏ vào trong xe đẩy của anh và nhặt hết đồ trong xe mình bỏ sang xe của anh.

Quý Thiên Tứ nheo mắt nhìn cô: “Cô đang làm gì vậy?”

“Cùng anh về nhà nướng bít tết ăn!” Âu Dương Mộng Duyệt cười nói.

“Tôi không đồng ý.” Quý Thiên Tứ cảm thấy đại tiểu thư này thật tự tiện, anh đồng ý cho cô ta về nhà mình khi nào chứ?

“Dù sao anh cũng cần ăn, tôi cũng cần ăn, chi bằng ăn cùng nhau.” Âu Dương Mộng Duyệt nghiêng đầu, vẻ mặt nài nhỉ: “Xin anh đấy! Tôi nấu ăn không ngon.”

“Vậy thì cô có thể ra ngoài ăn.”

“Ăn chán rồi.” Âu Dương Mộng Duyệt nói xong lại hỏi: “Anh nướng bít tết có phải không? Chúng ta còn cần làm thêm ít rau xanh nữa.”

“Anh có thích ăn salad trái cây không? Chúng ta làm salad nữa sẽ hoàn hảo!”

Quý Thiên Tứ nhìn gương mặt ngây thơ lãng mạn của cô thực sự muốn từ chối, chỉ có điều lời ra tới miệng anh lại nén lại, trong lòng anh nghĩ thầm, dù sao thì An Ninh buổi trưa cũng không ăn cơm nhà, cô ta muốn tới nhà anh thì cũng không gặp được.

“Đừng như vậy mà! Tôi đã sắp làm trợ lý cho anh một tháng, chúng ta chung sống vui vẻ có được không?” Âu Dương Mộng Duyệt nói tiếp.

Quý Thiên Tứ cạn lời, cô gái này nói nhiều mà cứ như thể mọi chuyện là đương nhiên.

Cuối cùng, sau khi mua rau xong, tới chỗ tính tiền Âu Dương Mộng Duyệt thấy anh tính tiền luôn rau đồ ăn của cô, khi cho vào túi cũng không chia ra, cô thầm thở phào, cuối cùng cũng có thể cùng anh về nhà.

Chị gái cô cũng đang ở nhà! Cô có thể nhìn thấy chị, tuyệt quá.

Quý Thiên Tứ đi ở phía trước, Âu Dương Mộng Duyệt đi ở phía sau, nói với anh: “Chúng ta đi xe của anh về nhà, xe của tôi hỏng rồi, thường xuyên không khởi động được.”

Cô lo Quý Thiên Tứ về nhà xong sẽ chặn cô ở ngoài cửa, vì thế cô phải ngồi xe anh về cùng.

Quý Thiên Tứ nhấn nút mở khoá xe, cô liền chui vào xe ngay, Quý Thiên Tứ cũng không có ý đuổi cô xuống.

Âu Dương Mộng Duyệt thở phào, căng thẳng nhìn Quý Thiên Tứ đang lặng yên lái xe, trong lòng cô nghĩ, người đàn ông này thật khó gần.

Dọc đường hai người không nói gì, khi gần tới nhà Âu Dương Mộng Duyệt buồn bực quay đầu lại hỏi anh: “Anh rất ghét tôi?”

Quý Thiên Tứ liếc mắt nhìn cô không nói gì.

“Nhưng đó là ân oán của đời trước, đời chúng ta không có ân oán gì, vì thế anh không cần phải ghét tôi, tôi cũng không làm hại anh!” Âu Dương Mộng Duyệt mím môi nói.

Quý Thiên Tứ lái xe vào trong sân, anh đạp đẩy cửa xuống xe, Âu Dương Mộng Duyệt cũng vội vàng xuống theo, cô nhìn vào đại sảnh tưởng sẽ gặp Quý An Ninh bước ra.

Quý Thiên Tứ đả kích: “Em gái không có ở nhà!”

“Chị ấy đi đâu rồi?” Âu Dương Mộng Duyệt thất vọng nói.

“Đi chơi với bạn rồi.”

Âu Dương Mộng Duyệt lập tức hiểu ra, thì ra anh không đuổi cô là vì biết cô sẽ không gặp được Quý An Ninh, vì thế mới cho cô vào nhà.

Âu Dương Mộng Duyệt thở dài: “Tại sao anh không cho chúng tôi gặp mặt nhau?”

Quý Thiên Tứ nghiêm túc nhìn cô: “Tôi đã nói rồi, cho dù cô ở lại bên cạnh tôi cũng vô dụng thôi, tôi sẽ không để cô tiếp cận với em tôi đâu.”

Âu Dương Mộng Duyệt mắt rơm rớm lệ, oán trách nhìn anh: “Anh thật vô tình.”

“Đây là vì bảo vệ An Ninh, cô có từng nghĩ tới cảm nhận của Anh Ninh không?” Quý An Ninh hỏi.

“Lẽ nào chị ấy không muốn tìm ba mình?”

“Đồng thời em gái cũng sẽ biết được mẹ mình năm xưa đau khổ thế nào, tại sao lại qua đời.”

“Lẽ nào chị ấy không biết tại sao mẹ mình lại qua đời sao?” Âu Dương Mộng Duyệt nói. [Thêm “Gác Sách” khi tìm truyện trên google để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]

“Biết, An Ninh chỉ không biết việc gì ép mẹ mình phải rời xa thế giới này.” Quý Thiên Tứ nói, sau đó sầm mặt: “Đừng nói nữa, nói nữa thì hãy ra khỏi nhà tôi.”

“Được rồi, tôi không nói nữa.” Âu Dương Mộng Duyệt không muốn rời khỏi đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.