Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1036: Chương 1036




Hôm nay lúc tan ca, Quý Thiên Tứ gặp chuyện quan trọng cần xử lý. Dù gì thì Quý An Ninh cũng không ở nhà, anh cũng không gấp nên ở lại văn phòng làm việc

Anh gọi điện thoại cho các trợ lý nghỉ trước, không cần đợi anh.

Âu Dương Mộng Duyệt ngồi trong văn phòng. Cô chưa xong việc hôm nay. Lúc này, cô chống cằm, đợi Quý Thiên Tứ ra khỏi văn phòng đề cùng về nhà.

Thế nhưng cô đợi từ 6h tới 6h30 vẫn không thấy anh ấy đi ra. Cô ngồi chán nản nghịch điện thoại.

Đúng lúc này Dương Thuần thấy các trợ lý khác đã nghỉ, nhưng Âu Dương Mộng Duyệt vẫn còn đang ở văn phòng. Cô chủ động bước vào, “Trợ lý Âu Dương, sao chị vẫn chưa về à?”

“Tôi đợi tổng giám đốc Quý” Âu Dương Mộng Duyệt nói.

Ánh mắt Dương Thuần lộ ra vẻ đố kỵ, “Khi nãy tổng giám đốc nói có chuyện cần làm, và bảo các trợ lý khác về. Tôi nghĩ tổng giám đốc Quý chắc sẽ về khá muộn đấy.”

“Không sao, tôi sẽ đợi anh ấy” Âu Dương Mộng Duyệt cười nói với vẻ quyết đoán.

Dương Thuần khoanh tay, hỏi thẳng cô, “Trợ lý Âu Dương, rốt cuộc những lời đồn đại là thật hay giả vậy?”

“Cái gì cơ? ”Âu Dương Mộng Duyệt ngước lên hỏi.

“Có phải chị khá thân mật với tổng giám đốc Quý không? Điều này trong công ty ai mà chẳng biết, tôi rất tò mò.”

“Không có chuyện đó, tôi với tổng giám đốc chỉ là quan hệ lãnh đạo và nhân viên.”Âu Dương Mộng Duyệt bình tĩnh nói.

Dương Thuần nghe xong cười khẩy một tiếng, “Thật không? Chị còn trẻ thế này, danh tiếng cũng rất quan trọng. Là đồng nghiệp, tôi cũng nên có trách nhiệm nói với chị một câu!”

“Cảm ơn chị!” Âu Dương Mộng Duyệt trả lời, nhưng Dương Thuần lại thấy thích thú, quay đầu xách túi bước đi.

Vì Quý Thiên Tứ gọi điện cho Dương Thuần bảo các trợ lý khác về trước, Âu Dương Mộng Duyệt lại ở lại đợi nên Quý Thiên Tứ không biết.

Cà tòa nhà vẫn sáng đèn, trong không gian tĩnh lặng, Âu Dương Mộng Duyệt ngồi một mình trong văn phòng. Mặc dù trống trải thế nhưng nghĩ tới Quý Thiên Tứ vẫn đang ở đây, trong lòng cô cảm thấy an toàn.

Thời gian cứ thế trôi đi, từ 6h30 tới 7h, rồi từ 7h tới 7h30. Âu Dương Mộng Duyệt thấy đói, cũng có chút buồn ngủ. Bình thường cô ấy ngủ trưa, nhưng hôm nay lại không. Vì thế lúc này trong không gian yên tĩnh, cô thấy buồn ngủ. Cô nằm lên bàn chợp mắt một lát.

Quý Thiên Tứ làm việc trong văn phòng nên cô không tiện làm phiền, cứ thế chờ đợi anh.

Tại văn phòng, Quý Thiên Tứ nhận được cuộc gọi của Quý An Ninh. Quý An Ninh đã ăn tối, chuẩn bị về nhà. Quý Thiên Tứ nghe xong điện thoại, sắp xếp lại tài liệu đứng dậy chuẩn bị về nhà.

Dáng người anh mệt mỏi, chỉ cầm điện thoại và chìa khóa bước ra. Vì không có trợ lý nên anh cởi cà-vạt, khoác áo vét lên vai. Cả tòa nhà vẫn sáng đèn, cơ thể anh toát ra vẻ năm tính, hoang dại.

Anh mở cửa văn phòng bước về phía hành lang. Khi anh đi qua văn phòng của Âu Dương Mộng Duyệt, anh lướt nhìn qua.

Nhìn thoáng qua anh chợt dừng bước, ngạc nhiên.

Chỉ thấy Âu Dương Mộng Duyệt nằm gục trên bàn ngủ từ lúc nào không biết.

Quý Thiên Tứ tự hỏi sao giờ này cô vẫn chưa về? Không lẽ cô đợi anh từ lúc tan ca tới bây giờ?

Quý Thiên Tứ đứng trước cửa nhìn cô gái đang ngủ say, trong lòng có một cảm giác không thể nói ra.

Anh thấy giống như một sự cảm động.

Dương Thuần chắc chắn đã thông báo cho cô ấy. Vậy sao vẫn chưa về mà ở lại đợi anh? Lại còn ngủ thiếp đi nữa.

Quý Thiên Tứ thầm mắng, “Đúng là ngốc ngếch.”

Nếu khi này anh không bước qua văn phòng cô, mà cô cứ thế ngủ thì cả văn phòng này chỉ còn mình cô rồi.

Lần sau mà bắt cô ấy tăng ca, sợ cô ấy sẽ đến lúc phải ở lại một mình. Mà nếu cô ở đó một mình thì...

Quý Thiên Tứ tự nhiên thấy lo lắng. Anh không hy vọng chuyện này sẽ xảy ra, không để cô ấy phải sợ hãi như thế.

Quý Thiên Tứ đẩy cửa tới trước bàn của Âu Dương Mộng Duyệt. Tay anh chống vào bàn cô đang ngồi, nhẹ nhàng cúi người nhìn ngắm khuôn mặt cô khi đang ngủ.

Hàng lông mày trên đôi mắt cô khiến khuôn mặt cô rất thanh tú, tinh tế, đẹp đẽ. Ánh mắt của Quý Thiên Tứ nhìn vào đôi môi của cô. Rõ ràng cô ấy không đánh son đỏ, thế nhưng lại đẹp như cánh hoa anh đào, nhìn rấp quyến rũ.

Quý Thiên Tứ nhận thấy rõ sự biến đổi mạnh mẽ trong cơ thể anh, khiến lông mày của anh co vào. Đáng chết thật, anh lại dám có cái suy nghĩ như thế.

Đây là điều khiến anh tức giận. Anh cố tỏ ra lạnh lùng, lấy tay gõ nhẹ vào bàn.

“Cộc cộc” hai tiếng,

Âu Dương Mộng Duyệt đột nhiên tỉnh giấc, ngạc nhiên mở to mắt, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng trước mặt cô từ lúc nào.

“Anh... Anh nghỉ rồi hả.” Vì mới tỉnh ngủ nên cô vẫn hơi lơ mơ. Đôi mắt trong của cô bình thường lúc này có chút mơ hồ, nói năng không còn tỉnh táo như bình thường.

Cô đưa tay chỉnh trang lại tóc trên đầu. Hình ảnh một cô gái yểu điệu đáng yêu hiện ra trước mắt anh.

Ánh mắt đầy ẩn ý, thế nhưng biểu cảm của anh lại cố tỏ ra lạnh lùng.

“Sao cô chưa về?” Giọng nói có vẻ khuôn mẫu của Quý Thiên Tứ vang lên.

Âu Dương Mộng Duyệt đứng dậy. Vì ngồi ngủ đã lâu nên khi đột nhiên đứng dậy, cô hơi lảo đảo, lập tức với tay, bám vào cánh tay của người đàn ông đối diện mới có thể đứng vững.

Cánh tay của Quý Thiên Tứ đang định đưa ra để đỡ lấy cô, nhưng khi cô không chú ý, anh thu tay lại, ánh mắt nhìn cô trìu mến hơn.

Anh tự nhiên thấy hơi ái ngại bởi cách đánh thức cô thô lỗ như vậy.

Âu Dương Mộng Duyệt lúc đó mới phát hiện mình đang nắm lấy cổ tay áo của anh nên lập tức thu tay lại, nói ngượng ngùng, “Tôi đợi anh cùng về.”

“Sao phải đợi tôi?”Quý Thiên Tứ hỏi.

“Tôi... Tôi không đi xe. Tôi muốn đi nhờ xe của anh.” Âu Dương Mộng Duyệt nói với vẻ hoang mang. Thực ra lúc sáng, cô có lái xe tới công ty.

“Về thôi!” Quý Thiên Tứ cũng không nói thêm, quay người đi ra khỏi văn phòng.

Phía sau Âu Dương Mộng Duyệt vội cầm túi bước theo. Lúc này trong tòa nhà hoàn toàn yên tĩnh, cảm giác như ngay một cái kim rơi xuống cũng nghe rõ âm thanh.

Âu Dương Mộng Duyệt bước vội sát theo sau Quý Thiên Tứ. Trong lòng cô cũng có chút sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.