Quý Thiên Tứ không trách cậu ta. Cậu ta yêu Quý An Ninh, mới vì nó mà làm tất cả. Đây là trách nhiệm của một người chồng trong tương lai.
“Vũ Trạch, anh có thể nói cho em biết. thế nhưng em phải cân nhắc trước khi nói cho An Ninh, được không?” Quý Thiên Tứ khẩn cầu một tiếng.
“Vâng! Em muốn biết chuyện xảy ra như thế nào.” Cung Vũ Trạch tò mò hỏi.
Quý Thiên Tứ trầm tư trong vài giây rồi bắt đầu nói. “Cha của An Ninh vẫn còn sống, hơn nữa thân thế của ông cũng không hề đơn giản. Ông ấy là tổng giám đốc của một tập đoàn tài chính quốc tế ở nước M.”
Cung Vũ Trạch biết tập đoàn này, đồng thời anh lập tức phán đoán, “Là dòng họ Âu Dương?”
“Đúng, Cha của An Ninh chính là Âu Dương Bộ Ninh” Quý Thiên Tứ khẳng định điều đó.
Trong lòng Cung Vũ Trạch cảm thấy kinh ngạc, không ngờ cha của Quý An Ninh lại là một người trong giới thương nhân. Hơn nữa lại là người trong giới tài chính.
Quý Thiên Tứ thở dài một tiếng, “Chỉ tiếc là mẹ và cha của An Ninh không có duyên mà không có phận. Hơn nữa lúc họ qua lại với nhau, hai nhà đang là kẻ thù. Điều đó dẫn tới chuyện tình cảm của họ gặp trắc trở. Cuối cùng một người bị ép phải lấy người khác, một người bị ép phải nhảy sông tự vẫn.”
Sắc mặt Cung Vũ Trạch trở lên lo lắng. Thì ra đây là lý do Quý Thiên Tứ không kể cho Quý An Ninh. Không ngờ, chuyện tình cảm của cha mẹ Quý An Ninh lại bi thảm như thế.
“Vậy gia tộc nhà họ Quý và nhà họ Âu Dương có thù hận như thế nào?”
“Đó là ân toán của đời trước, cũng là một câu chuyện tình cảm không có hồi kết. Tiểu thư nhà Âu Dương, tức là em gái của của Âu Dương Bộ Vinh, đã tự vẫn vì một chàng trai nhà họ Quý. Cuối cùng nhà họ Âu Dương oán hận nhà họ Quý. Họ bắt đầu tìm cách gây khó dễ cho chúng tôi, còn nhà họ Quý đương nhiên cũng tìm cách trả đũa, dẫn tới cả hai nhà đều bị tổn thất. Cuối cùng ân oán kết thành thù hận. Hai nhà vốn không còn dính dáng gì đến nhau nữa. Thế nhưng chẳng ngờ cha và mẹ và của An Ninh lại gặp nhau, yêu nhau. Họ muốn hóa giải thù hận của hai nhà, nhưng không ngờ gặp sự phản đối ác liệt của những người lớn tuổi. Tình cảm mà không được tác hợp chắc chắn sẽ không thể có kết quả. Lúc đó, mẹ của An Ninh đã mang thai, còn Âu Dương Bộ Vinh bị ép buộc phải quay về kế thừa gia nghiệp, đồng thời bi buộc phải kết hôn với người khác.”
Cung Vũ Trạch chỉ nghe tới đây đã hiểu, đối với hai người họ, tình cảm như thế có ý nghĩa như thế nào. Mất đi người yêu thương đau khổ như thế nào, anh đã từng nếm trải.
“Mẹ của An Ninh không từ bỏ đứa bé này mà giấu nhà họ Âu Dương, chọn cách sinh đứa bé ra. Khi Quý lão gia biết chuyện đã vô cùng tức giận. Ông quyết định không muốn có đứa bé này. Vì thế mẹ của An Ninh đành phải mang đứa bé trở về nước. Có lẽ bà ấy đau khổ rất nhiều. Bà đưa đứa con cho mẹ nuôi của An Ninh, sau đó tự kết thúc cuộc sống của mình. Từ đầu đến cuối, Âu Dương Bộ Vinh hoàn toàn không biết mình có một đứa con gái.”
“Vậy thì lần này An Ninh trở về nhà họ Quý, Quý lão gia thế nào Có chấp nhận cô ấy không?”
“Sao có thể chứ? Quý lão gia đã đau khổ hơn 20 năm, nỗi đau mất con gái dày vò ông ấy mỗi ngày. Khi nhìn thấy Quý An Ninh, ông ấy vui biết chừng nào. Nhìn thấy nó, giống như nhìn thấy con gái của ông. Ông dành tất cả tình yêu cho nó, bù đắp cho nó. Ông ấy đã rất hối hận vì những việc mình làm trước đây. Thế nhưng trước lúc lâm chung, ông dặn anh không được nói cho An Ninh biết cha của nó là ai. Lão gia làm như vậy, có lẽ là để bảo vệ An Ninh. Dù gì hai nhà vẫn còn ân oán. Nếu An Ninh quay về nhà Âu Dương, lỡ bị đối xử tệ bạc, lạnh nhạt thì khổ thân nó biết bao,”
Cung Vũ Trạch cũng trầm tư. Bởi vì anh không biết, khi mà hai nhà họ Quý và họ Âu Dương thù nhau đến như thế thì việc Quý An Ninh nhận cha là điều tốt hay xấu.
“Vũ Trạch, đây là toàn bộ câu chuyện. Có lẽ nhưng điều anh vừa nói chỉ là sơ qua thôi. Khi đó hai gia tộc đó thực sự như nước với lửa, không thể sống chúng với nhau. Anh nghe nói, hai nhà thậm chí còn có vài lần xảy ra chuyện khiến cảnh sát phải can thiệp.” Quý Thiên Tứ than thở.
Cung Vũ Trạch chau mày, “Anh có hiểu về con người Âu Dương Bộ Vinh không?”
“Không hiểu lắm. Nhà họ Quý chúng tôi trong giới kinh doanh đều tránh những lĩnh vực nhà họ Âu Dương. Vì thế th thoảng mới gặp ông ấy trong những buổi tiệc, nhưng không tiếp cận chào hỏi ông ta. Còn cậu?”
“Cũng có vài lần! Thế nhưng cũng không nói chuyện trực tiếp.” Cung Vũ Trạch nói xong rồi là than thở, ai ngờ người đó lại là nhạc phụ của anh cơ chứ.
“Lẽ nào không có cách hòa giải chuyện này hay sao?”
“Trước mắt thì quả thật là không có.” Ánh mắt của Quý Thiên Tứ có điều gì đó. Anh chưa nghĩ tới chuyện nói với cậu ta về Âu Dương Mộng Duyệt. Đây cũng là nỗi niềm riêng của anh.
Mặc dù Âu Dương Mộng Duyệt luôn nói muốn hòa giải ân oán giữa hai nhà, thế nhưng anh biết, dựa vào sức của cô ấy rõ ràng là không thể làm lay động lão gia nhà họ Âu Dương. Vì thế, tới lúc đó, Âu Dương Mộng Duyệt sẽ bị kẹt ở giữa, sẽ rất đau khổ.
Còn anh, chỉ muốn chuyện này càng đơn giản càng tốt. Âu Dương Mộng Duyệt rời đi, trở về gia đình của cô ấy, kết thừa gia nghiệp. Có thể mười hay hai mươi năm nữa, khi Âu Dương lão gia qua đời, không chừng chị em họ sẽ lại nhận nhau.
Nhưng hiên nay, Âu Dương lão gia vẫn làm chủ. Một ngày ông ấy còn sống, thì Quý Thiên Tứ không yên tâm để Quý An Ninh quay về đó nhận cha.
Để bảo vệ Quý An Ninh, Cung Vũ Trạch lúc này cũng thấy khó xử. Nếu nói cho Quý An Ninh, Quý An Ninh chắc chắn sẽ tới nhà họ Âu Dương tìm cha. Nếu lỡ Âu Dương lão gia ruồng bỏ đứa con của con gái nhà họ Quý, vậy thì chẳng phải Quý An Ninh sẽ càng buồn hay sao.
“Quý An Ninh bây giờ đang vô ưu, vô lo, chờ đợi đến ngày làm cô dâu của cậu. Một khi nói cho nó biết, anh nghĩ nó sẽ không thể vui như thế này nữa.” Trong lời nói của Quý Thiên Tứ có ý khuyên Cung Vũ Trạch phải biết giữ kín chuyện này.
“Nếu em nói dối cô ấy,cô ấy sẽ tha thứ cho em không?”Cung Vũ Trạch từng thề sẽ không giấu cô bất kỳ chuyện gì.
“Giấu nó cũng chỉ vì muốn tốt cho nó. Đợi thêm vài năm nữa. Âu Dương Bộ Vinh thì dễ nói hơn, chỉ có Âu Dương lão gia là khó thuyết phục. Anh nghĩ ông ta cũng sắp đến ngày rồi. Đợi ông ta qua đời lúc đó nhận người thân cũng được.” Quý Thiên Tứ nói thêm.
Cung Vũ Trạch nghĩ rồi cũng đồng ý, “Vâng! Vậy trước mắt em cũng sẽ không nói.”
“Vũ Trạch, làm phiền em cùng giữ bí mật này.”Quý Thiên Tứ nói.
“Đợi cha mẹ em về nước, em sẽ cố gắng nhanh chóng tổ chức đám cưới. Em sẽ làm cho cô ấy hạnh phúc hơn.”
“Anh biết, An Ninh lấy em là phúc phận của nó.” [Thêm “Gác Sách” khi tìm truyện trên google để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]
“Không, lấy được cô ấy mới là phúc phận của em.”Cung Vũ Trạch cười rồi nhìn thời gian, “Em phải về rồi.”
“Vậy Em cứ bảo anh là kẻ ác đi. Em nói với nó là anh không nói, để cho nó trách anh một thể.” Quý Thiên Tứ nhìn Cung Vũ Trạch nói.
Cung Vũ Trạch cũng chỉ còn biết làm như vậy, “Vâng!”