Âu Dương Mộng Duyệt cho cá ăn nửa giờ đồng hồ, nhận được điện thoại của Cung Vũ Trạch, bọn họ nên trở về rồi.
Ở bãi đỗ xe, Âu Dương Mộng Duyệt nói với Quý An Ninh: “Chị ơi, chúng ta đi cùng xe về nhé!”
“Ừm, vậy thì tối nay mình cùng ra ngoài ăn, em gọi điện về nhà đi.”
“Được, để em gọi cho ba.” Âu Dương Mộng Duyệt gật đầu, vốn là lái hai xe, Cung Vũ Trạch và Quý An Ninh ngồi một chiếc, vậy thì còn cô và Quý Thiên Tứ tất nhiên là ngồi chiếc còn lại rồi.
Trên đường về thành phố, Cung Vũ Trạch đã đặt sẵn bàn ở nhà hàng, một đoàn bốn người lại dùng bữa ở ngoài.
Sau bữa ăn, Cung Vũ Trạch quyết định đưa Quý An Ninh về lại biệt thự, sáng sớm ngày mai sẽ trở về nhà Âu Dương, dù sao thì bọn họ vẫn trong thời kỳ yêu đương mặn nồng, Âu Dương Mộng Duyệt được Quý An Ninh đưa về.
Chiếc xe mà Quý Thiên Tứ lái là của Âu Dương Mộng Duyệt, hắn đưa cô về tới cửa lại lái xe về khách sạn.
Âu Dương Mộng Duyệt nhìn chiếc xe đang xa dần, cô khẽ thở dài một tiếng, cảm thấy bản thân mình hôm nay như một kẻ ngớ ngẩn vậy.
Biệt thự, giờ đã là mười giờ tối.
Tâm trạng của Quý An Ninh rất tốt, có điều, cô không ngủ được, liền tới ban công cạnh phòng ngắm cảnh đêm và trăng sao.
Ngắm một lát, cô nghe thấy tiếng động từ sau lưng mình, rất nhẹ nhàng, nhưng cô sợ tới mức phải quay ngay đầu lại.
Chỉ thấy ở phía cửa đằng sau, Cung Vũ Trạch đang khoanh tay, không biết là đã đứng đó nhìn trộm cô từ lúc nào.
“Sao anh vẫn chưa ngủ?” Quý An Ninh tò mò hỏi.
“Cũng giống em không ngủ được thôi.” Cung Vũ Trạch mặc đồ ngủ, người đàn ông này, dù có mặc đồ gì đi chăng nữa cũng đều khó giấu khỏi khí chất tôn quý quyến rũ.
Hắn đi thẳng tới chỗ cô, thấp giọng hỏi: “Sao em vẫn chưa ngủ?”
Quý An Ninh chống cằm, chớp chớp mắt: “Chắc là vẫn chưa mệt đủ!” Nói xong, cô che miệng lại ngay lập tức, có chút hối hận.
“Vẫn chưa mệt đủ sao?” Đôi mắt thâm thúy của Cung Vũ Trạch xẹt qua một ý cười mờ ám.
Quý An Ninh không dám nhìn vào mắt hắn, ngẩng đầu quay sang một bên: “Ừm!”
Cánh tay rắn chắc của Cung Vũ Trạch rất tự nhiên mà ôm lấy vai cô, giọng nói có chút khàn,“An Ninh...”
Trái tim Quý An Ninh lại đập thình thịch liên hồi, cô cảm giác được bầu không khí xung quanh có chút nóng lên.
“Dạ?” Quý An Ninh ngẩng đầu nhìn hắn.
“Giờ em có hối hận khi ở bên anh không?”
Vẻ mặt Quý An Ninh sốt ruột, vội vàng lắc đầu: “Không hối hận, em không hối hận.” Cô vừa nói vừa nắm chặt lấy cánh tay hắn, dường như sợ rằng hắn sẽ hối hận.
Ánh mắt của Cung Vũ Trạch chăm chú nhìn cô, nhìn bộ dáng gấp gáp của cô, hắn bắt lấy hai tay cô, đôi môi mỏng nóng bỏng dán lên bờ môi đỏ của cô.
Quý an Ninh bị hắn hôn tới mức trỗng rỗng cả đầu, cô nhắm mắt theo hắn, bắt lấy cổ tay hắn, cũng rất tự nhiên ôm lấy vai hắn, nghênh tiếp nụ hôn của hắn.
Nụ hôn này làm cho không khí hoàn toàn nóng rực lên, Quý an Ninh ưm một tiếng, đưa gương mặt nóng bừng như bị thiêu đốt rúc vào lòng hắn, cảm nhận nhịp tim đập loạn của hắn.
“An Ninh, anh đợi em!” Giọng nói dịu dàng kiềm chế của Cung Vũ Trạch vang lên bên tai cô.
Hắn muốn giữ lại lần đầu của bọn họ cho tới đêm tân hôn, hắn tôn trọng cô, vì yêu cô mà kiềm lại bản thân mình.
“Vâng!” Quý An Ninh khẽ đồng ý trong lòng hắn.
Ba ngày sau, buổi tụ họp được chuẩn bị từ tháng trước của công ty Âu Dương Bộ Vinh đã tới, những người bạn tốt trong thương giới được vinh dự mời tới, và cả những đối tác của ông, thảo luận sự phát triển sau này.
Nhờ thế lực của nhà họ Âu Dương, tuy cũng không có cảnh người người ủng hộ, nhưng những người tham dự lại vô cùng náo nhiệt hưởng ứng.
Đồng thời, ông cũng thêm hai vị khách nữa, là Cung Vũ Trạch và Quý Thiên Tứ.
Ông dự định tuyên bố với bạn bè và đối tác thân phận của Quý An Ninh trong bữa tiệc này, chính con gái lớn nhà Âu Dương.
Âu Dương Mộng Duyệt trở thành em gái nhưng cũng chẳng có ý kiến gì, trái lại, cô rất vui vẻ khi đưa thân phận con gái lớn cho Quý An Ninh.
Cung Vũ Trạch tất nhiên là vui vẻ tới dự, Quý Thiên Tứ cũng không từ chối, tuy không phải là bữa tiệc long trọng gì nhưng cũng có thể quen biết được một vài doanh nhân trong thương giới, hiểu rõ hơn về hương đi của kinh tế.
Trước bữa tiệc một ngày, sau khi Âu Dương Mộng Duyệt về phòng, Âu Dương Đoàn gọi con trai vào thư phòng.
Hai cha con bắt đầu điều tra và tìm hiểu về tin tức của những thanh niên nhà giàu tham gia lần yến tiệc này.
Nói đúng ra thì, mục đích tổ chức buổi tiệc này của bọn họ trước đây là để thảo luận hướng đi tương lai của thương nghiệp.
Hiện giờ, bọn họ quyết định sẽ thêm một mục địch quan trọng khác nữa, đó chính là kén chồng cho Âu Dương Mộng Duyệt ở trong bữa tiệc.
Lần này, có thể nói rằng nhà họ đã mời tất cả những gia tọc danh tiếng trong thương giới tới, những người thanh niên ưu tú đương nhiên là có tham gia.
“Cậu này không tệ, học lực và tướng mạo đều rất tốt, hơn nữa mấy năm gần đây cậu ta cũng có thành tích khá tốt trong thương giới nữa.” Âu Dương Đoàn vừa nhìn liền chọn được một người.
“Con cũng không rõ Tiểu Duyệt thích con lai hay là châu Á chính gốc nữa.” Âu Dương Bộ Vinh có chút muộn phiền nói.
“Chỉ cần là người có tài đều giới thiệu cho nó gặp, tới lúc đó để nó chọn, chọn được thằng nhóc nào thì chúng ta lại gần gũi một chút, nối dây tơ hồng cho tụi nhỏ.”
“Được, cứ vậy mà làm đi ạ!” Âu Dương Bộ Vinh cũng đồng ý, lật lật tài liệu, đột nhiên ông nghĩ tới một người, ông không khỏi tán thưởng một tiếng: “Con trai nhà họ Quý cũng không tệ.”
Sắc mặt Âu Dương Đoàn lập tức trầm hẳn xuống: “Con nói cái gì? Con cháu nhà Âu Dương của chúng ta tuyệt đối không được gả cho nhà họ Quý, họ Quý chính là khắc tinh của chúng ta, gả vào sẽ không có hạnh phúc đâu.”
“Ba à! Chuyện đã từ năm nào rồi, An Ninh cũng đã trở về, ba có thể đặt mối ân oán này xuống được rồi.”
“An Ninh là người nhà Âu Dương chúng ta, tất nhiên là ba thích con bé rồi, thế nhưng, ba không cho phép Mộng Duyệt chọn đứa nhà Âu Dương kia đâu.” Ngữ khí của Âu Dương Đoàn kiên định vô cùng.
Dường như không cho phép ai được nghi ngờ.
Âu Dương Bộ Vinh thầm nghĩ, may là con gái mình và Quý Thiên Tứ vẫn chưa có tình cảm gì với nhau, bằng không thì sẽ phiền phức lớn.
Có điều cũng không vội, bữa tiệc lần này ông đã mời tới rất nhiều thanh niên tuổi trẻ tài cao có hoàn cảnh và gia thế không tồi, chắc chắn phải có một đứa lọt vào mắt con gái mình.
Cửa sổ tầng ba, Âu Dương Mộng Duyệt chống cằm ngây ra một lúc, sau đó, cô như nghĩ tới điều gì liền vội vàng quay vào phòng thay đồ, mở tủ đựng lễ phục, cô nhìn bộ dạ phục thắt nơ màu vàng nhạt, khóe miệng không khỏi cong lên.
Ngày mai, cô sẽ mặc bộ lễ phục mà mình thích nhất để tham dự bữa tiệc, trong đầu cô xẹt qua bóng hình của Quý Thiên Tứ, cũng không biết là hắn có thích không. Cô đưa tay chạm vào vải lụa trơn mịn, đây là chiếc mà cô thích nhất, ở bữa tiệc lần trước cô đã không thể mặc nó, bởi không có gì để mong chờ, nhưng trong bữa tiệc ngày mai, cô mong rằng mình có thể mặc nó lên, xuất hiện như một nàng công chúa, cô cũng không muốn thu hút ánh mắt của tất cả đàn ông, chỉ cần hấp dẫn một người là được rồi.