Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1066: Chương 1066




Lúc này anh không muốn để người đàn ông khác đến gần Âu Dương Mộng Duyệt và có quyền nói chuyện với cô.

Cách đó không xa Âu Dương Bộ Vinh nhìn lên mà trong lòng vô cùng vui mừng. Nếu như con gái mình có thể cùng Trình Dương ở bên nhau, vậy công ty sau này lại có thêm người xử lý công việc rồi.

Hơn nữa, gia thế của Trình Dương rất minh bạch, không có lịch sử đen tối gì, nên ông cũng rất hài lòng.

Ở cửa phòng tiệc, bóng Quý Thiên Tứ bước vào, ánh mắt anh vừa lướt qua đã nhìn thấy bóng lưng phía đối diện anh, dù Âu Dương Mộng Duyệt và Quý An Ninh có chút giống nhau, nhưng Quý Thiên Tứ chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra đâu là Âu Dương Mộng Duyệt, đâu là Quý An Ninh.

Khuôn mặt anh tuấn của Quý Thiên Tứ hơi thất thần, chỉ với bóng lưng, Âu Dương Mộng Duyệt tối nay cũng đủ hấp dẫn ánh mắt của đàn ông.

Cùng lúc này đối diện với Quý Thiên Tứ là người đàn ông đang cùng Âu Dương Mộng Nguyệt nói chuyện. Hắn dùng nụ cười tỏa nắng và ánh mắt dịu dàng chăm chú nhìn cô. Ánh mắt như vậy đối với đàn ông mà nói, ngay lập tức có thể biết rằng, đó là cử chỉ quyến rũ người khác phái.

Trong lòng Quý Thiên Tứ hơi căng thẳng, lẽ nào anh tới không đúng lúc? Tất nhiên cô sẽ có người làm bạn rồi, vậy việc anh có đến hay không cũng không quan trọng nữa?

Bóng dáng của Quý Thiên Tứ bị Âu Dương Bộ Vinh nhìn thấy, ông lấy làm giật mình, rồi vinh hạnh đón tiếp, nói: “Quý thiếu gia, cậu tới rồi, tôi vẫn còn tưởng cậu không có thời gian để đến đây.”

“Tôi... Tôi tới tìm An Ninh có chuyện.” Quý Thiên Tứ đành phải mạnh dạn tìm một lý do.

“Cậu cũng đến đây rồi, lại uống vài ly rồi hãy đi.” Nói xong, Âu Dương Bộ Vinh nhìn bốn phía xung quanh liền suy đoán nói: “Có lẽ Vũ Trạch và An Ninh đang ở phòng nghỉ nghỉ ngơi rồi.”

“Tôi cũng không vội.” Quý Thiên Tứ lắc đầu.

Lúc này, Âu Dương Mộng Duyệt đang chuẩn bị quay đầu lại để ly rượu đã hết vào khay tiện đảo mắt nhìn qua xung quanh một lượt.

Liền nhìn thấy ba đang nói chuyện trực tiếp với người đàn ông ý. Tay cô kẽ run, suýt chút nữa ly rượu đã bị rơi, may mà nhân viên phục vụ vội vàng đỡ kịp. Âu Dương Mộng Duyệt lên tiếng xin lỗi, sau đó, trong mắt cô ánh lên nụ cười vui vẻ.

Anh đến rồi, anh dĩ nhiên phải đến chứ?

“Xin lỗi anh, em có việc phải đi rồi không thể tiếp chyện cùng với anh nữa.” Âu Dương Mộng Duyệt nói với Trình Dương một câu, sau đó tao nhã cầm lấy ly rượu vang từ trong khay phục vụ đi đến bên người đàn ông ý.

Ánh mắt Quý Thiên Tứ và ánh mắt cô chạm nhau. Một ánh mắt sâu xa, phức tạp, một ánh mắt lại tươi cười như hoa. Âu Dương Bộ Vinh quay đầu nhìn thấy con gái đi đến, có hơi giật mình, nói: “Tiểu Duyệt, không phải con đang ở cùng thiếu gia Trình sao?

“Anh Quý, anh đến rồi.” Âu Dương Mộng Duyệt mỉn cười bắt chuyện.

“Ừm.” Quý Thiên Tứ trả lời.

“Ba, để con tiếp đón anh ấy! Ba đi tiếp bạn của mình đi.” Âu Dương Mộng Duyệt nói với bố.

Âu Dương Bộ Vinh khẽ run, đứa con gái này quá chủ động rồi! Nói xong, Âu Dương Bộ Vinh quay người liền bị hai nhóm bạn gọi đến.

Âu Dương Mộng Duyệt và Quý Thiên Tứ nhìn nhau, miệng cô cong lên cười nói: “Em tưởng là anh sẽ không đến chứ!

Tay Quý Thiên Tứ đưa điện thoại ra giải thích: “Trên đường bị kẹt xe, điện thoại tôi lại hết pin.”

Trong lòng Âu Dương Mộng Duyệt dâng lên cảm giác ngọt ngào, thì ra là như vậy, không phải là anh cố ý tới muộn.

Âu Dương Mộng Duyệt đi đến bên cạnh nhân viên phục vụ, cầm một ly rượu vang đưa cho anh, nói: “Rượu của anh.”

Quý Thiên Tứ nhận lấy, vừa ngẩng đầu lên liền có cảm giác phía đối diện có một cặp mắt đang theo dõi mình. Người đó chính là người đàn ông ban nãy cùng cô nói chuyện rất vui vẻ, hắn ta đang nhìn anh với ánh mắt như nhìn kẻ thù vậy.

“Ban nãy em vừa nói chuyện với ai vậy? Quý Thiên Tứ giả bộ không nhìn thấy.

“Là một anh cùng trường thôi ạ.” Âu Dương Mộng Duyệt lên tiếng giải thích.

“Vũ Trạch và chị gái em đâu rồi?”

“Hai người họ có lẽ không thích ở trong này nên đã chạy đến nơi nào đó nghỉ ngơi rồi ạ!” Âu Dương Mộng Duyệt bật cười. Thật ra thì cô cũng không thích những nơi như thế này.

Công ty của Quý Thiên Tứ ít tiếp xúc làm ăn với gia tộc Âu Dương, vì vậy, lúc này anh đứng ở đây, xung quanh có rất người bên cạnh, tuy anh có biết họ nhưng lại không quen thuộc.

“Anh qua đây, để em giới thiệu anh với bạn bè và chiến hữa của ba em!” Âu Dương Mộng Duyệt rất vui khi được đảm nhiệm vai trò này.

“Không cần đâu, tôi tới chỉ để uống rượu mừng thôi.” Quý Thiên Tứ lắc đầu. Xem ra đối với việc kinh doanh của gia tộc Âu Dương anh cũng không mấy hứng thú.

Âu Dương Mộng Duyệt trừng mắt nhìn hắn, cũng không miễn cưỡng nữa, cô nâng ly nói với hắn: “Vậy ly đầu tiên, em uống cùng anh.”

Quý Thiên Tứ cùng cô chạm ly rồi uống một hớp, xong lại nhìn thấy Âu Dương Mộng Duyệt cũng uống không ít, anh híp mắt nói: “Em uống nhiều rồi.”

“Hôm nay em rất vui.” Âu Dương Mộng Duyệt nói xong liền nâng ly nói với hắn: “Chúng ta ra ban công hóng gió chút đi!”

Quý Thiên Tứ không nói gì cùng cô đi ra ngoài ban công. Ở đây không có người thật là yên tĩnh.

Lúc này khiến Âu dương Mộng Duyệt có chút không tự nhiên, cô biết anh tới đây cũng là bị cô ép đến, vào lúc này thật có chút ngượng ngùng.

“Xin lỗi... Hôm nay em không muốn khóc... chắc tại em quá vui mừng rồi.” Âu Dương Mông Duyệt ngẩng đầu nhìn hắn xin lỗi.

“Không sao đâu.” Quý Thiên Tứ vừa nhấp ly rượu, vừa ngắm nhìn màn đêm ngoài cửa sổ.

Âu Dương Mộng Duyệt nhìn bàn tay anh đặt ở lan can ban công, bàn tay thật dài và rất đầy đặn. Cô bất giác nghịch ngợm tự lấy tay mình nhẹ nhàng đặt lên tay anh, như đang so sánh kích cỡ.

Trong nháy mắt cả người Quý Thiên Tứ hóa cứng, anh nhìn mu bàn tay thon dài, mảnh khảnh đặt trên tay mình mà chỉ muốn rút về nhưng anh vẫn nhịn được.

Âu Dương Mộng Duyệt bất giác to gan, lấy năm đầu ngón tay nhỏ nhắn của mình bắt đầu đan lấy bàn tay to lớn của anh, từng chút từng chút đan vào ngón tay của anh, cố gắng chế trụ trong ngón tay, kết quả là đã nắm được cả năm ngón tay anh.

Bàn tay Quý Thiên Tứ đến cuối cùng vẫn rút về nhưng tay Âu Dương Mộng Duyệt đã với lên hai tay nắm chặt lấy tay anh, ngầng đầu nhìn anh, nói: “Tay anh ấm thật.”

Quý Thiên Tứ nhíu mày, muốn bỏ ra, nhưng lại bị tay Âu Dương Mông Duyệt nắm chặt lại, chẳng qua anh cũng không cố hết sức rút về mà để tay cho cô tùy ý nắm.

“Lát nữa sẽ có khiêu vũ, anh có thể cùng em nhảy một điệu không?”

“Tôi nhảy không tốt lắm.” Quý Thiên Tứ thấp giọng trả lời.

“Không sao đâu, em không để ý đâu.” Nói xong, cô hơi than thở: “Nếu như anh nói không muốn nhảy cùng em, tối nay ở trong kia có rất nhiều người đàn ông, nhất định sẽ có người mời em nhảy.”

Câu nói này như nói cho Quý Thiên Tứ nghe thấy, cô đang thử thăm dò xem anh có quan tâm hay không.

Đáy mắt Quý Thiên Tứ có chút khẩn trương, nhìn xuống đánh giá cô gái trước mặt. Tối nay cô mặc một bộ dạ hội vô cùng đặc biệt, màu vàng nhạt rất thu hút ánh nhìn, toát lên vẻ cao quý và còn có chút gợi cảm nữa.

“Được rồi, tôi sẽ nhảy cùng em.” Quý Thiên Tứ đồng ý với cô, anh biết người đàn ông ban nãy nói chuyện với cô nhất định sẽ nắm lấy cơ hội này. Nụ cười trên miệng Âu Dương Mộng Duyệt càng hiện rõ nói: “Vâng ạ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.