Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1070: Chương 1070




“Có khi nào là bọn trộm cắp quanh đây muốn cướp của ngài?” Có vệ sĩ lên tiếng hỏi.

“Chúng rõ ràng muốn lấy mạng tôi.” Cung Vũ Trạch rất chắc chắn điều này, nếu như chỉ là cướp giật bọn chúng sẽ không liều mạng truy đuổi tới vậy, tới tính mạng của đồng bọn cũng không quan tâm.

Đám người này giống như những kẻ không thiết sống, sau lưng chúng chắc chắn có người xúi bẩy.

“An Ninh, anh sai vệ sĩ đưa em về nhà Âu Dương, tôi nay có lẽ an cần phải điều tra rõ ràng việc này.” Bây giờ Cung Vũ Trạch thực sự không yên tâm để cô ở bên cạnh.

Quý An Ninh cũng beiét vậy, cô ở bên cạnh anh sẽ chỉ làm vướng bận thêm, hơn nữa còn phân tán sự tập trung của anh, cô gật đầu: “Vậy anh cẩn thận nhé.” Nói xong cô liền giơ tay ôm lấy anh: “Anh nhất định phải cẩn thận đấy.”

Cung Vũ Trạch vỗ lưng cô: “Yên tâm đi, vì em anh sẽ rất trân trọng tính mạng của mình.”

Quý An Ninh nghe vậy mới gật đầu, ngồi vào xe của vệ sĩ, lên xe rồi nhưng cô vẫn liên tục quay đầu lại.

Cung Vũ Trạch đợi tới sau khi xe về sĩ khuất khỏi tầm mắt mới ngồi vào xe thể thao, cùng các vệ sĩ khác trở về chỗ ở của mình, vệ sĩ cũng thông qua các nguồn kênh chặn lấy lại hình ảnh camera an ninh xuất hiện trên đoạn đường bờ biển này.

Trong một nhà hàng ở trung tâm thành phố, Quý Thiên Tứ cùng Âu Dương Mộng Duyệt ăn tối, thời gian đã khá muộn nhưng nơi này vẫn có khách, họ ăn rất chậm, Âu Dương Mộng Duyệt đã ăn tối rồi, lúc này cô chỉ ăn thêm một chút.

“Ngồi thêm lát nữa, anh đưa em về.” Tuy Quý Thiên Tứ đưa cô về nhưng cũng không nghĩ sẽ làm gì, anh chỉ muốn ở bên cạnh cô đưa cô về nhà.

“Em không muốn về sớm vậy.” Âu Dương Mộng Duyệt vẫn còn rất lưu luyến, cô cảm thấy khó khăn lắm mới mở được cánh cửa trái tim Quý Thiên Tứ, cô cần phải nỗ lực thêm, hoàn toàn mở cửa trái tim anh.

“Đừng bướng bỉnh nữa, ba và ông em sẽ lo lắng đấy, đặc biệt là khi ở bên cạnh anh, họ sẽ càng không yên tâm.” Quý Thiên Tứ giọng nói mỉa mai.

Âu Dương Mộng Duyệt khẽ thở dài, không biết phải làm sao.

“Anh nói xem... chúng ta có thể đến với nhau được không?” Âu Dương Mộng Duyệt nắm hai tay lại, chống cằm lên trên, đôi mắt trông mong nhìn người đàn ông trước mặt.

Bàn tay cầm chén trà của Quý Thiên Tứ khẽ chững lại, anh không nhìn ánh mắt hi vọng của cô, chỉ bình tĩnh trả lời: “Anh chưa nghĩ tới.”

“Anh không nghĩ tới em hay là không nghĩ tới một nửa còn lại? Anh cũng không còn ít tuổi nữa, anh nên tìm một nửa cho mình rồi.” Âu Dương Mộng Duyệt khuyên nhủ.

Quý Thiên Tứ sắc mặt sa sầm, ngẩng đầu nhìn cô: “Em đang chê anh nhiều tuổi?”

Âu Dương Mộng Duyệt vội lắc đầu, rất sức phủ nhận: “Không phải, em đâu có ý đó, em cảm thấy anh nên kết hôn rồi, cho dù anh nhiều tuổi hơn em em cũng không chê bai.”

Quý Thiên Tứ nghe xong câu trả lời nghiêm túc của cô, ánh mắt có phần dịu dàng thêm, anh cảm thấy buồn cười vì mình để bụng suy nghĩ của cô.

“Được rồi, anh nên đưa em về thôi.” Quý Thiên Tứ đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Âu Dương Mộng Duyệt đành phải đứng dậy theo anh, khi đợi thang máy có một người khách rơi gì đó trong nhà hàng, vội vàng trở lại lấy, thang máy vừa mở ra, anh ta liền xông ra, suýt chút nữa thì đụng vào Âu Dương Mộng Duyệt.

Quý Thiên Tứ nhanh tay nhanh mắt giơ tay ôm cô vào lòng né tránh nguy hiểm bị người khách kia đụng phải.

Âu Dương Mộng Duyệt cứ lặng yên, ngoan ngoãn dựa vào lòng anh, khoé miệng nở nụ cười vui vẻ, Quý Thiên Tứ cũng cảm thấy bối rối, anh khẽ đẩy cô: “Vào thang máy thôi!”

Âu Dương Mộng Duyệt đứng vào thang máy, đôi mắt mỉm cười nhìn anh, hỏi: “Có phải anh rất quan tâm tới em không?”

Quý Thiên Tứ lặng lẽ không đáp.

“Nếu như anh không quan tâm em, vừa rồi sẽ không cứu em nhanh như vậy.”

“Chỉ cần là bạn của anh, anh đều không khoanh tay đứng nhìn.” Quý Thiên Tứ bình tĩnh trả lời.

Âu Dương Mộng Duyệt không buồn lòng, cô bật cười: “Vậy chí ít em cũng là bạn cũng anh.”

Quý Thiên Tứ lại lặng yên, Âu Dương Mộng Duyệt giống như một mặt trời, cho chút ánh sáng sẽ trở nên rực rỡ.

Khi tới chỗ để xe, Quý Thiên Tứ lái xe đưa cô về nhà Âu Dương.

Trên đường đi, Âu Dương Mộng Duyệt mở nhạc, những bản tình ca phương tây sâu nặng du dương trong xe, khiến không khí trở nên khá mùi mẫn.

Âu Dương Mộng Duyệt ngồi vào ghế phụ, cảnh đêm ngoài cửa xe có đẹp đi chăng nữa cũng không thể thu hút được cô, ánh mắt cô cứ chăm chú nhìn sang người đàn ông bên cạnh, quan sát gương mặt anh, và cả dáng vẻ nho nhã, nhàn tản khí lái xe của anh.

Quý Thiên Tứ bị cô nhìn suốt mười phút, rốt cuộc vẫn cảm thấy khá ngạc nhiên, anh ngoảnh đâu lại hỏi: “Em nhìn gì vậy?”

“Nhìn anh!” Âu Dương Mộng Duyệt chống cằm nói.

“Anh có gì để nhìn đâu?” Giọng Quý Thiên Tứ khàn đi vài phần.

Âu Dương Mộng Duyệt bật cười: “Mặc dù anh không có gì để nhìn nhưng em thích nhìn, hơn nữa anh rất đẹp trai, em thích khí chất chín chắn trưởng thành của anh.”

“Đàn ông chỉ cần tới tuổi của anh sẽ đều trở nên trưởng thành, đây chính là nguyên nhân em thích anh?” Quý Thiên Tứ quay đầu lại hỏi.

“Nói không rõ được, thích là thích, không có nguyên nhân, em thích toàn bộ con người anh.” Âu Dương Mộng Duyệt giống như một công chúa dẻo miệng.

Khoé miệng Quý Thiên Tứ bất giác mỉm cười, được người khác yêu mến và khen ngời cũng là một việc đáng mừng.

Đường đi càng lúc càng gần về tới nhà Âu Dương, nụ cười trên môi Âu Dương Mộng Duyệt cũng dần biến mất, thay thế vào đó là tâm trạng buồn bã.

Cách đó không xe, trang viên màu trắng của nhà Âu Dương cũng sắp tới, Âu Dương Mộng Duyệt bất ngờ lấy hết dũng khí nói: “Anh Thiên Tứ, nếu em theo đuổi anh, anh có từ chối em không?”

“Nếu như ba em và ông em phản đối, em vẫn cứ muốn ở bên cạnh anh, anh có từ chối em không?”

Xe bất ngờ đạp thắng, Âu Dương Mộng Duyệt không đề phòng hơi nhào về trước, cô nhìn sang người đàn ông bên cạnh: “Nếu như anh cũng thích em, em đồng ý cùng anh chấp nhận sự phản đối của gia tộc, em tin họ sẽ có một ngày đồng ý cho chúng ta ở bên nhau.”

Quý Thiên Tứ nhìn về phía trước, nhà Âu Dương đèn điện sáng trưng, đó là một gia viên rất ấm áp, nhưng anh biết nếu như có anh xen vào, ngôi nhà đó sẽ trở thành ra sao.

“Anh mau trả lời em đi, em muốn biết anh có đứng về phía em hay không?”

“Không!” Quý Thiên Tứ lạnh lùng trả lời cô, anh quay đầu lại nhìn cô: “Em cho rằng anh thích em, chẳng qua là vì em cứ bám riết lấy anh, vì phép lịch sự và quan hệ của em với An Ninh nên anh không từ chối em mà thôi. Điều đó không có nghĩa là anh rất thích em, cũng mong Âu Dương tiểu thư đừng xen vào cuộc sống của tôi nữa.”

Âu Dương Mộng Nguyệt sững người, cô nhìn anh, trong lòng dấy lên nỗi thất vọng mãnh liệt, nước mắt cô cứ thế chảy xuống trong bóng tối, cô quay mặt đi lau nước mắt, khi xe cách cổng chính không xa, cô lên tiếng: “Em xuống xe ở đây được rồi, anh lái xe về đi.”

Nói xong, Âu Dương Mộng Duyệt loạng choạng bước xuống xe, do bước chân không vững nên cô giẫm phải đuôi váy, cô lập tức lảo đảo về phía trước suýt nữa thì ngã.

Người đàn ông ngồi ở ghế lái lập tức làm động tác đẩy cửa xe muốn xuống đỡ cô, nhưng Âu Dương Mộng Duyệt không ngã, cô vẫn đứng thẳng đi về phía nhà mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.