“Tiểu Duyệt, em đừng khóc.” Quý An Ninh giật mình, khi đi ra ngoài cô không mang theo khăn,lúc này chỉ có thể lấy tay lau nước mắt cho cô.
Âu Dương Mộng Duyệt ngồi trên ghế đá như thể rất tủi thân, cô gục đầu vào lòng Quý An Ninh khóc, vai không ngừng run lên.
Quý An Ninh rất thương cô, bất giác phát hiện, thì ra em gái mình thích anh mình tới vậy, còn anh mình thực sự tàn nhẫn từ chối cô sao?
Quý An Ninh khẽ vỗ vai cô, nhỏ nhẹ nói: “Tiểu Duyệt, đừng khóc, em nói cho chị biết đã xảy ra chuyện gì được không? Việc gì có thể giúp được chị sẽ giúp.”
Âu Dương Mộng Duyệt nghẹn ngào đứng dậy, cô thút thít: “Thôi, không cần đâu, em không sao.”
“Anh chị từ chối em thế nào?”
“Anh ấy nói anh ấy không muốn em xen vào cuộc sống của anh ấy, xem ra anh ấy thực sự rất ghét em!” Âu Dương Mộng Duyệt mỉm cười tự giễu, nước mắt lăn dài trên gò má.
Quý An Ninh đưa tay giúp cô lau đi, trong lòng cũng cảm thấy rất bất lực, việc tình cảm thực sự không thể giúp được, nếu như anh cô thực sự không thích cô ấy, cô có giúp thế nào cũng vô ích.
Cô nghĩ tới việc trước đây mình từng tác hợp cho họ nhưng anh trai cô nói thẳng rằng cô đừng làm vậy, Âu Dương Mộng Duyệt không phải mẫu người con gái anh thích.
Nhưng chẳng phải tối qua anh mình đã khiêu vũ với Tiệu Duyệt đó sao?
“Thôi, có lẽ em thực sự không phải mẫu người mà anh ấy thích.” Nói xong, Âu Dương Mộng Duyệt dường như quyết tâm từ bỏ, tối qua cô đã nghĩ suốt đêm, cuối cũng cũng nghĩ thông.
Thì ra tình cảm không phải cứ cố gắng sẽ có được, giống như bữa tiệc tối qua, cô khóc yêu cầu anh tới anh mới miễn cưỡng đồng ý tới.
Anh đi về cô muốn đi theo anh, cũng bám riết đòi lên xe, anh mới dẫn cô đi.
Hình như mọi việc đều là cô chủ động bám lấy anh, còn anh bất luận là vì lịch sự hay là vì quan hệ của cô với Quý An Ninh, anh không từ chối cũng không thể nói là anh thích cô.
Anh chỉ là miễn cưỡng ứng phó với cô thôi.
“Tiểu Duyệt.”
“Tối qua chị cũng nhìn thấy Trình Dương rồi phải không? Chính là anh chàng lúc trước nói chuyện với em, chị thấy anh ấy thế nào?” Âu Dương Mộng Duyệt mệt mỏi hỏi.
“Cậu ấy... rất tốt!” Quý An Ninh có chú ý tới anh chàng trẻ tuổi nói chuyện với cô ấy.
“Ba và ông đều rất thích anh ấy, en nên thử đi tìm hiểu anh ấy, có lẽ anh ấy mới là mẫu người đàn ông mà em thích.” Âu Dương Mộng Duyệt nói xong, quay sang nhìn Quý An Ninh đang nhìn cô chăm chú, cô mỉm cười với Quý An Ninh: “Em thực sự không sao.”
“Cũng được, em hãy thử tìm hiểu xem sao, nhất định không được nóng vội kết luận, thích là thích, không thích cũng được miễn cưỡng.” Quý An Ninh dặn dò một tiếng, cô không muốn người em này tuỳ tiện giao phó tương lai cho một người đàn ông khác sau vấp ngã tình cảm.
“Yên tâm đi! Em biết phải làm gì.” Âu Dương Mộng Duyệt nói, cô gượng cười: “Nếu như vậy, ông cũng sẽ rất vui!”
Quý An nInh về phòng lấy điện thoại gọi cho Cung Vũ Trạch.
“Alo...” Đầu bên kia vọng lại giọng nói hơi khàn.
Quý An Ninh bất giác hơi giận bản thân, cô khẽ hỏi: “Anh vẫn đang ngủ sao? Vậy anh ngủ một lát đi, chốc em gọi lại.”
Nói xong cô chuẩn bị ngắt máy thì người đàn ông đầu bên kia gọi cô lại: “Đừng ngắt, anh không muốn ngủ nữa, muốn nói chuyện với em.”
“Tối qua anh bận tới khuya mới ngủ sao? Có điều tra ra những người đó là ai không?” Quý An Ninh lo lắng hỏi.
“Vẫn đang điều tra, em đừng lo lắng, không phải tổ chức lợi hại nào đâu!” Cung Vũ Trạch an ủi.
“Nhất định phải điều tra rõ ràng, còn nữa, khi anh ra ngoài cũng phải dẫn theo vệ sĩ đấy.”
“Ừ, ba ngày nữa anh về nước, em có về cùng anh không? Hay là ở lại nhà Âu Dương thêm một thời gian nữa?”
Quý An Ninh bất giác hơi bối rối: “Không phải anh đã nói sẽ dẫn em về gặp người nhà anh sao? Đương nhiên em phải về với anh.”
Cung Vũ Trạch bật cười: “Anh cũng muốn vậy nhưng sợ em mới nhận lại ba mình, không nỡ rời xa.”
“Họ chắc không trách em đâu.”
“Ừ, vậy hai ngày này chúng ta không gặp mặt nữa, ba ngày sau anh tới đón em ra sân bay.”
“Vâng, anh cẩn thận đấy.”
“Không có anh ở bên, em lúc nào nào cũng phải nhớ anh đấy.” Cung Vũ Trạch bá đạo ra lệnh một câu.
Quý An Ninh đầu này bật cười: “Vâng.” Nghe thấy giọng anh có phần mệt mỏi, cô dịu dàng nói: “Anh ngủ thêm một lát nữa đi, em không làm phiền anh nữa.”
“Ừ!” Cung Vũ Trạch mãn nguyện đáp lời.
Quý An Ninh ngắt máy trước, sau khi ngắt máy, cô ngẫm nghĩ một lại, vẫn gọi điện cho anh trai mình.
“Alo, An Ninh, có việc gì không?” Đầu bên kia vọng tới tiếng của Quý Thiên Tứ.
“Anh, em có việc này muốn hỏi anh, có lẽ hơi mạo muội nhưng anh đừng trách nhé!”
“Em hỏi đi.” Quý Thiên Tứ khẽ thở dài một tiếng.
“Em biết Tiểu Duyệt rất thích anh, em muốn hỏi anh, anh thực sự không thích cô ấy sao?”
“Cô ấy sao rồi?” Quý Thiên Tứ hỏi.
“Cô ấy tâm trạng không vui, rất đau lòng, Tiểu Duyệt xem ra thực sự rất thích anh, anh à, em rất thương Tiểu Duyệt.”
“An Ninh, anh được ông ngoại em nuôi dưỡng trưởng thành, để em về lại gia tộc Âu Dương đã là anh thất hứa với ông, vì thế anh không muốn tiếp tục có dây dưa gì thêm với người nhà Âu Dương nữa.”
Quý An Ninh cũng hiểu suy nghĩ của anh, ông ngoại chắc chắn từ nhỏ đã nói với anh về thù hận với nhà Âu Dương, từ nhỏ anh đã phải chịu đưng thù oán của hai gia tộc, anh thực sự phải gánh vác rất nhiều.
“Vâng, được rồi, em không hỏi nữa.”
“Cô ấy không sao chứ?” Quý Thiên Tứ lại bình tĩnh hỏi một câu.
“Tiểu Duyệt khóc một hồi sau đó như nghĩ thông suốt rồi, không sao đâu.”
“Ừ, em chăm sóc cho cô ấy.”
“Vâng, đúng rồi, tối qua em và Vũ Trạch đi dạo ở đường bờ biển, gặp phải sát thủ không rõ lai lịch truy sát, hai hôm nay em sẽ ở đây, anh cũng phải cẩn thận đấy.”
“Mọi người không xảy ra chuyện gì chứ?” Quý Thiên Tứ lập tức lo lắng.
“Không sao, chúng em đều bình an trở về, có điều ba ngày nữa chúng em về nước, anh có về cùng không?”
“Hai đứa không sao là tốt rồi! Anh sẽ liên hệ với Vũ Trạch, tới khi đó sẽ cùng về!”
“Vâng!”
Quý An Ninh ngắt máy, lúc này Âu Dương Mộng Duyệt gõ cửa bước vào, tay cô cầm một cuốn album khá dầy, nói với cô: “Chị, em có thứ này cho chị xem.”
“Đây là gì vậy?” Quý An Ninh ngạc nhiên hỏi.
“Cái này em lấy ở chỗ ba, trong đó có hình của mẹ chị, em nghĩ chị không hiểu nhiều về mẹ mình, vì thế những tấm hình này có lẽ sẽ giúp chị hiểu về bà hơn.”
Quý An Ninh trong lòng cảm động, cô nói với Âu Dương Mộng Duyệt: “Tiểu Duyệt, thực sự cám ơn em.”
“Không cần khách sáo, từ trước tới giờ em không để bụng điều gì, chị có thể về lại, em thực sự rất vui.” Âu Dương Mộng Duyệt nói xong liền xua tay: “Em ra ngoài trước đây, chị cứ xem từ từ.”
Quý An Ninh cảm kích nhìn cô, lúc này, cô thực sự hi vọng tương lai của Âu Dương Mộng Duyệt nhất định phải hạnh phúc.