Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1075: Chương 1075




Không lâu sau Âu Dương Mộng Duyệt đã nói với phụ thân rồi, buổi tối có hẹn, cô hỏi xem ông liệu có thể huỷ bữa cơm tối nay không.

Âu Dương Bộ Vinh không hỏi nhiều bèn nhận lời huỷ cho cô, nhưng ông thì không huỷ, ông hẹn cả nhà Trình Dương ra ngoài ăn cơm.

Buổi trưa, khi đang dùng bữa trưa, Quý An Ninh thấy ánh mắt của Âu Dương Mộng Duyệt đã không còn tâm sự nặng trĩu như trước nữa rồi, mà miệng lúc này không giấu nổi dự vui vẻ hân hoan, cô bất giác tò mò.

“Tiểu Duyệt à, miệng em cười cả ngày nay rồi, có chuyện gì khiến em vui sao?”

Âu Dương Mộng Duyệt đang cảm thấy có chút xấu hổ không biết phải nói với chị chuyện này thế nào, lúc này, cô cười cười nói: “Tại vì tối nay em có một cuộc hẹn vô cùng quan trọng.”

“Là hẹn với Trình Dương sao?”

“Không phải, là với... anh trai của chị.” Âu Dương Mộng Duyệt nói xong có chút xấu hổ ôm chầm lấy mặt: “Anh ấy vừa hẹn em ra ngoài ăn tối rồi.”

Quý An Ninh không nén được sự ngạc nhiên nhìn cô: “Thật à? Anh trai chị đích thân hẹn em á?”

Quý An Ninh mừng cho cô, cô cũng nghĩ anh trai sao tự nhiên lại nghĩ thông rồi sao?

Kỳ thực Quý An Ninh căn bản không biết là mọi việc xảy ra hoàn toàn là vì cuộc điện thoại buổi sáng đó của cô, còn cả việc trong điện thoại nói là Âu Dương Mộng Duyệt hẹn Trình Dương buổi tối ăn cơm.

Âu Dương Mộng Duyệt gật gật đầu: “Vâng, là anh ấy đích thân hẹn em.”

“Tiểu Duyệt, em nhất định phải nắm chắc cơ hội, chị ở bên cạnh anh trai hơn 3 năm rồi, bên anh ấy trước giờ đều không có bóng dáng con gái, vì vậy chị tin chắc rằng em có thể nắm bắt được trái tim của anh ấy.” Quý An Ninh có tự tin với em gái, bởi Mộng Duyệt thật sự là người đáng để một người đàn ông yêu.

Âu Dương Mộng Duyệt nhoẻn miệng gật gật đầu, ánh mắt cũng đầy ắp mong muốn và khát vọng: “Em cũng hy vọng anh ấy sẽ không từ chối em.”

4 giờ 30 chiều, Âu Dương Mộng Duyệt đã sửa soạn xong, Quý An Ninh vẫn đang tư vấn cho cô, đưa ra chủ ý, trang điểm xinh đẹp cho Âu Dương Mộng Duyệt đi hẹn hò.

“4 giờ 50 rồi, anh ấy nói 5 giờ sẽ tới.” Âu Dương Mộng Duyệt đi tới lan can, từ lan can chỗ cô có thể nhìn ra con đường lớn của trang viên.

Dưới ánh mặt trời vàng rực, chỉ thấy một chiếc xe con màu đen nho nhã từ phía xa lái tới, Âu Dương Mộng Duyệt xúc động đến mức ôm lấy bờ môi đỏ mọng, anh ấy thật sự đã tới rồi.

Quý An Ninh bước tới cạnh cô, khẽ vỗ vai cô: “Mau đi xuống đi! Buổi tối đi chơi vui vào nhé!”

“Vâng! Chị à, chị đừng có nói cho ông nội và ba là em đi với anh Quý vội nhé được không?” Âu Dương Mộng Duyệt quay đầu lại dặn dò cô.

Quý An Ninh hiểu ý cô, gật gật đầu: “Yên tâm đi! Chị sẽ không nói gì đâu.”

“Vâng!” Âu Dương Mộng Duyệt cầm chiếc túi màu đỏ tinh xảo lên, hoan hỉ đẩy cửa bước ra ngoài, Quý An Ninh đứng trên lan can nhìn xuống dưới.

Cô chống cằm, không nén được sự hoan hỉ thay cho đại ca và em gái, nếu bọn họ yêu nhau thì sau này thật sự sẽ trở thành người một nhà, không phân anh tôi nữa rồi.

Chỉ là, cô nghĩ mãi nghĩ mãi, cô bất giác cảm thấy lo lắng, bố còn dễ thuyết phục chứ ải ông nội qua thế nào được đây? Trước mắt cũng chỉ có thể đi bước nào hay bước đấy mà thôi.

Âu Dương Mộng Duyệt sải bước xuống ven hành lang, xe của Quý Thiên Tứ đang đỗ ở đây, cô kéo cửa ghế phụ ngồi vào, trên ghế lái, Quý Thiên Tứ mặc bộ trang phục thoải mái màu ghi, mái tóc đen được tạo kiểu vô cùng kiểu cách, ngũ quan tuấn tú sáng ngời, dưới lông mày anh là hàng mi dày rậm tôn lên đôi mắt sâu mê hồn của anh.

Lúc này, ánh mắt anh liếc qua, khuôn mặt xinh xắn của Âu Dương Mộng Duyệt đỏ ửng, có một sự ngọt ngào như đang thật sự yêu đương với anh vậy.

“Đã xuất phát được chưa?” Quý Thiên Tứ thấp giọng hỏi.

“Vâng! Đi được rồi ạ.”

“Buổi hẹn lùi lại rồi sao?”

“Ba em giúp em lùi lại rồi, chắc là không có vấn đề gì đâu.” Âu Dương Mộng Duyệt gật gật đầu.

Xe của Quý Thiên Tứ chầm chậm lái ra khỏi con đường lớn phía bên ngoài trang viên, ở đó, hàng cây rậm rạp xanh tươi trải dài, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu vào ô cửa sỏi, mọi thứ hiện lên vô cùng ảo diệu.

Tâm trạng của Âu Dườn Mộng Duyệt dường như cũng được nhuộm một lớp nắng, cô khẽ cúi đầu, nhìn sang bàn tay của Quý Thiên Tứ đang đặt trên vô lăng, bàn tay còn lại của anh đang đặt hờ hững trên bệ điều khiển, bàn tay đó từng khớp xương rõ ràng, thuôn dài ấm áp.

Cô nuốt nước bọt, có chút căng thẳng đưa tay ra, khẽ đặt lên bàn tay anh, ánh mắt Quý Thiên Tứ liếc sang, Âu Dương Mộng Duyệt lập tức giật bắn mình, cô tưởng anh không thích cô như vậy.

Cô vội vàng rút tay lại, không muốn làm phiền anh nữa, nào ngờ, tay cô vừa nhấc lên liền bị bàn tay to kia nắm chặt lại, ép lòng bàn tay nhỏ nhắn của cô xuống.

Mắt Âu Dương Mộng Duyệt hơi trợn lên ngạc nhiên, cô không dám nhìn sang bàn tay đang bị bàn tay lớn của anh nắm chặt, lúc này, chẳng cần phải nói gì nhiều, chỉ cần yên tĩnh cảm nhận sự ấm áp mà anh truyền tới và cái yên ổn là đủ.

Chiếc xe lái khỏi đoạn đường của trang viên, lúc này xe tương đối đông, Âu Dương Mộng Duyệt tuy không nỡ nhưng cũng không muốn ảnh hưởng tới việc anh lái xe, bèn rút tay về, cô nghĩ một hồi rồi nói: “Em biết một con phố khá là náo nhiệt, ở đó có đồ ăn trung quốc, tuy không gian quán không phải dạng cao cấp gì nhưng em muốn đến đó, anh đi cùng em được không?”

“Em muốn đi đâu cũng được.” Quý Thiên Tứ trầm giọng đáp. “Đưa địa chỉ cho anh.”

Âu Dương Mộng Duyệt nói tên một con phố nổi tiếng, ở đó có một bầu không khí như đang ở trong nước, Xe của Quý Thiên Tứ lái thẳng tới đó.

Âu Dương Mộng Duyệt nghĩ lại lần đó ở trong nước, anh và cô cũng đi trên con phố như này, đồ ăn ở đó rất ngon, người cũng đông, trong lúc chen chúc, dường như cô dựa rất gần vào anh, gần đến bức cô có thể ôm lấy anh bất cứ lúc nào. Bây giờ, cô rất muốn tìm lại cảm giác khi đó.

Đỗ xe xong, họ đi dạo tới con phố này, chỉ nhìn thấy những nhà hàng san sát nhau, còn người trên đường qua lại nườm nượp, vô cùng náo nhiệt.

Vừa đi vào trong đám người, Quý Thiên Tứ vội có chút không yên tâm nắm lấy tay cô, sợ cô bị người ta đụng phải.

Âu Dương Mộng Duyệt trong lòng vui lắm, cô thích cảm giác được anh bảo vệ như vậy, vì vậy, chọn con phố này quả là đúng lắm mà.

Người khá là đông, khó tránh phải chen chúc, bình thường ở những chỗ chen chúc như vậy Quý Thiên Tứ đều chủ động vòng tay ôm lấy cô, để cô đứng sát vào người anh, cố không để người khác đụng vào cô.

Âu Dương Mộng Duyệt nấp trong lòng anh, lén cười ngọt ngào.

“Nhà hàng này thế nào? Em thấy rất ổn đấy.” Âu Dương Mộng Duyệt chỉ vào một nhà hàng đậm nét cổ kính, có vẻ muốn vào.

“Được! Đi lên thôi!” Quý Thiên Tứ không có ý kiến gì.

Đi vào trong nhà hàng, không khí ở đó rất nho nhã, họ chọn một phòng riêng ở cạnh cửa sổ, đồ đạc bên trong được bố trí rất đặc sắc, giống như một nhà hàng cổ đại vậy, mọi thứ đều có nét cổ kính.

Âu Dương Mộng Duyệt bê cốc trà lên, lẽn nhìn nam nhân trước mặt qua miệng cốc, dường như cô đang muốn nhìn thấu mọi tâm tư trong anh.

“Tại sao đột nhiên anh lại muốn hẹn em vậy?” Âu Dương Mộng Duyệt hỏi một câu hỏi mà tối nay cô cứ nghĩ mãi.

Ánh mắt Quý Thiên Tứ trầm xuống có chút phức tạp nhìn cô: “Muốn xin lỗi bồi thường cho em.”

“Hả?”

Anh thu lại câu nói tối hôm trước.” Quý Thiên Tứ lại mở mồm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.