Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1115: Chương 1115




Giọng nói của Quý Thiên Tứ không hề do dự, nghe thấy anh trả lời nhanh như vậy cũng làm bác sĩ phải giật mình, ông ta nghiêm túc nhìn anh hỏi: “Quý tiên sinh, anh phải suy nghĩ cho kỹ, chuyện này có thể sẽ nguy hiểm tới tính mạng của anh đấy.”

Quý Thiên Tứ quay đầu xuyên qua cửa sổ nhìn Âu Dương Đoàn đang nằm ở trong phòng bệnh, ông cụ dùng máy thở oxy vẫn nằm đó không nhúc nhích giống như ngọn nến sinh mạng cuối cùng sắp cháy hết, đó là người thân mà Âu Dương Mộng Duyệt yêu mến nhất nên anh không thể trơ mắt nhìn ông cụ ra đi được.

Ít nhất anh hiến quả thận này thì ông sẽ có hi vọng sống tiếp.

“Tôi đã suy nghĩ rõ ràng rồi, tôi bằng lòng hiến thận.” Quý Thiên Tứ quay đầu nhìn với ánh mắt tỉnh táo và đầy chân thành.

Bác sĩ suy nghĩ một lát mới nói: “Được, vậy tôi sẽ đi chuẩn bị một bản cam kết để lát nữa Quý tiên sinh ký tên! Chỉ có điều trước đó thì anh vẫn có mười mấy phút để suy nghĩ thêm, nếu như anh không muốn quyên tặng nữa cũng sẽ không có ai ép buộc anh cả.”

Quý Thiên Tứ lắc đầu: “Ông chuẩn bị bản cam kết xong thì tôi ký tên là được, còn nữa, chuyện này mong ông tạm thời đừng để cho Âu Dương tiên sinh và con gái biết.”

“Quý tiên sinh, vì sao anh phải giấu như vậy?” Bác sĩ bối rối hỏi.

“Ít nhất trước lúc cuộc phẫu thuật kết thúc thì ông đừng nói cho bọn họ biết.” Quý Thiên Tứ rất sợ Âu Dương Mộng Duyệt biết được sẽ ngăn cản quyết định này của anh.

Ánh mắt bác sĩ nhìn anh có phần bội phục, từ lúc ông bắt đầu làm nghề này tới nay vẫn chưa từng thấy qua người nào vô tư như vậy, ông đã từng gặp rất nhiều trường hợp tương tự nhưng cho dù là người thân thì cũng sẽ phải do dự suy nghĩ, mà anh không phải là người thân của Âu Dương Đoàn lại vô tư đồng ý với điều kiện này.

“Quý tiên sinh, vậy tôi đi chuẩn bị bản cam kết trước.” Bác sĩ vẫn phải diễn nốt. Lúc này, ở trong một gian phòng nghỉ ngơi bên cạnh, Âu Dương Bộ Vinh thấy bác sĩ đi ngang qua phía trước cửa sổ thì nói với Âu Dương Mộng Duyệt: “Con đi tìm Thiên Tứ đi, ba muốn nói chuyện với bác sĩ một lát.”

Mắt Âu Dương Mộng Duyệt đỏ hoe đi ra lại nhìn thấy Quý Thiên Tứ ngồi trong hành lang, Quý Thiên Tứ nhìn thấy cô qua thì đi lên hỏi: “Ba em nói gì em?”

Âu Dương Mộng Duyệt lắc đầu: “Ba em không nói gì mà chỉ bảo em trong thời gian tới phải nghe lời, đừng để cho ông nội phải lo lắng.”

“Em yên tâm đi! Ông nội em sẽ không có việc gì đâu.”

“Có phải đã tìm được nguồn thận rồi, phải không anh?”

“Ừ! Tìm được rồi.” Quý Thiên Tứ mím môi cười.

Âu Dương Mộng Duyệt ngạc nhiên che miệng: “Thật sự tìm được sao? Tìm được thật à? Vậy ông nội em được cứu rồi sao? Quá tốt, thật sự quá tốt mà.”

Quý Thiên Tứ nhìn dáng vẻ cô hưng phấn lại cảm thấy tất cả những điều này đều giá trị.

Trong văn phòng của bác sĩ, Âu Dương Bộ Vinh đi qua tìm hiểu tình hình lại nghe bác sĩ nói với ông: “Quý tiên sinh vừa rồi rất phối hợp, tôi chỉ ám chỉ sơ qua mà cậu ấy đã hiểu rõ, đồng thời còn nói rõ ràng cho tôi biết là cậu ấy bằng lòng tặng quả thận.”

Âu Dương Bộ Vinh nghe xong lại im lặng, ông thật sự không thấy bất ngờ khi Quý Thiên Tứ làm như vậy, bởi vì ông biết cậu ta thật lòng yêu con gái của mình.

“Vậy có cần phải tiếp tục nữa không? Có cần phẫu thuật nữa không?”

Âu Dương Bộ Vinh cảm thấy như vậy là đủ rồi, nhưng ông vẫn sợ rằng cha mình chưa đủ tin tưởng cậu ta nên thở dài nói: “Cứ phẫu thuật đi! Tất cả dựa vào cách của ba tôi mà làm, chỉ cần không gây bất kỳ tổn hại gì cho cậu ta là được.”

“Chúng tôi chẳng qua chỉ gây mê cho cậu ấy thôi nên sẽ không làm gì có hại cho cậu ấy cả.”

“Được! Lát nữa tôi dắt con gái tôi đi rồi các người hãy bắt đầu làm! Cứ ghi lại toàn bộ hành trình cho ba tôi xem.”

Bác sĩ chỉ vào camera ẩn ở trước ngực mình nói: “Tất cả đều đang được quay lại rồi. Người con rể này của anh thật sự không tệ đâu.”

Âu Dương Bộ Vinh hoàn toàn không phản bác gì về điều này cả.

Khi Âu Dương Bộ Vinh và bác sĩ đi ra lại thấy Âu Dương Mộng Duyệt đang ghé sát bên cửa sổ, cô nhìn ông nội nằm bên trong và nghĩ ông nội sắp được cứu nên trong mắt không nhịn được lại lộ vẻ mong chờ.

Quý Thiên Tứ đứng ở bên cạnh cô và đỡ lấy vai của cô.

“Tiểu Duyệt, ba có mấy lời muốn nói với con, con đi ra đây với ba một lát đi.” Âu Dương Bộ Vinh đi tới.

“Ba, ông nội sắp được cứu rồi, người ta đã tìm được nguồn thật cho ông nên ông có thể sẽ lập tức được phẫu thuật.” Âu Dương Mộng Duyệt vui mừng nói.

Ánh mắt Quý Thiên Tứ nhìn về phía Âu Dương Bộ Vinh mà trong lòng chỉ sợ ông biết được chân tướng của sự việc.

Âu Dương Bộ Vinh giả vờ không biết gì và nói: “Đúng vậy, vừa rồi bác sĩ có nói với ba là nguồn thận đang được vận chuyển tới đây, bệnh viện sẽ có thể lập tức ghép thận cho ông nội con rồi.”

“Quá tốt, ông nội được cứu rồi.” Âu Dương Mộng Duyệt kích động nói rồi quay đầu nhìn về phía Quý Thiên Tứ, Quý Thiên Tứ cũng nhìn cô và vui mừng thay cho cô.

“Tiểu Duyệt, con qua đây, ba có chuyện muốn nói với con.” Âu Dương Bộ Vinh gọi cô đi.

Bác sĩ cũng nhân cơ hội đi qua và nói với Quý Thiên Tứ: “Quý tiên sinh, tôi đã chuẩn bị xong bản cam kết, chỉ cần anh ký vào thì chúng tôi có thể lập tức làm phẫu thuật.”

Quý Thiên Tứ gật đầu, khi thấy bản cam kết được đưa qua thì anh không hề xem mà ký tên luôn ở phần dưới. Bác sĩ giao bản cam kết cho người trợ lý xong mới nói với anh: “Mời anh đi theo tôi, phòng mổ ở ngay bên cạnh thôi.” Quý Thiên Tứ đi theo bác sĩ tiến vào phòng phẫu thuật. Bên trong đã có nhóm bác sĩ đang chờ sẵn. Quý Thiên Tứ không do dự thay quần áo phẫu thuật rồi nằm lên trên giường, vì để diễn cho đầy đủ nên bác sĩ trực tiếp làm tất cả thao tác trước khi phẫu thuật, y tá bên cạnh bày ra đầy đủ các dụng cụ phẫu thuật. Đây rõ ràng là cảnh tượng trước khi một ca phẫu thuật bắt đầu.

“Quý tiên sinh, chúng tôi bắt đầu đây.” Bác sĩ cúi người nói khẽ, rồi hỏi lại anh một câu: “Nếu như anh suy nghĩ lại thì bây giờ vẫn còn có cơ hội đấy.”

“Không cần suy nghĩ nữa, ông cứ bắt đầu đi!” Quý Thiên Tứ nhắm mắt lại và mặc cho bác sĩ tiến hành phẫu thuật.

Bác sĩ cũng dựa theo kế hoạch đã vạch trước, tiêm thuốc mê vào cánh tay của Quý Thiên Tứ.

Không tới mười phút sau, Quý Thiên Tứ đã chìm vào trong giấc ngủ sâu.

Mà lúc này, người bác sĩ lại nói với nhóm người bên cạnh: “Được rồi, bây giờ mọi người có thể đi ra ngoài.”

Bác sĩ chỉ giữ lại trợ lý ở trong phòng chờ còn mình thì đi tới trong phòng chăm sóc đặc biệt, ông cụ Âu Dương vẫn đang mong chờ vở diễn được kết thúc, khi nhìn bác sĩ của mình tiến vào, ông vội mở mắt ra hỏi: “Mọi chuyện tiến hành thế nào rồi?”

“Quý tiên sinh được tiêm thuốc mê và đang còn nằm ở trong phòng giải phẫu, cậu ấy đã bằng lòng tặng ông một quả thận.”

“Cho tôi xem video quay lại đã.” Âu Dương Đoàn ngồi dậy, các y tá kéo rèm cửa sổ lại khiến cho nơi đây trở thành một không gian riêng.

Âu Dương Đoàn cầm ipad xem hình ảnh bác sĩ đối mặt với Quý Thiên Tứ, trong video, gương mặt, ánh mắt và giọng nói đầy kiên định của Quý Thiên Tứ hiện ra rất rõ ràng.

Ánh mắt của Âu Dương Đoàn vô cùng chấn động và kinh ngạc, đồng thời cũng không dám tin tưởng, ông cẩn thận nhìn gương mặt đẹp trai lại trẻ tuổi của Quý Thiên Tứ, nhìn ánh mắt hoàn toàn không do dự của anh.

Đây rõ ràng không thể là ánh mắt giả vờ, cũng không phải là diễn kịch, cậu ta thật sự muốn cứu mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.