Hạ Lăng Sơ dùng tay đập vào cổ hắn, toàn cơ thể hắn mềm nhũn ngã xuống đất. Cung Vũ Ninh thấy anh ấy ra tay rất nhanh gọn.
Cô thấy ngạc nhiên, không ngờ thân thủ của anh ta lại giỏi như thế. Thế nhưng một thiếu gia như anh, đương nhiên sẽ phải luyện chút võ để phòng thân.
Hạ Lăng Sơ lục soát tên bắt cóc, quả nhiên không có súng. Anh ngẩng đầu nhìn Cung Vũ Ninh: “Hắn không có sung, xem ra, chúng ta phải thay đổi kế hoạch”
“Tôi nghe theo anh”Cung Vũ Ninh trả lời. Hạ Lăng Sơ toát ra một khí chất của người thủ lĩnh
Hạ Lăng Sơ ngạc nhiên nhìn cô, có lẽ đây là lần đầu tiên cô ấy nghe lời anh.
“Nhìn gì?” Cung Vũ Ninh nháy mắt
“Không có gì” Hạ Lăng Sơ trả lời. Khi nhìn vào lỗ quan sát, bên ngoài không có ai, cả hành lãng trống rỗng.
“Chúng ta đi ngay bây giờ. Nếu để chúng phát hiện tên này chưa quay lại, chúng sẽ nghi ngờ: “ Hạ Lăng Sơ nói xong, kéo cừa. Cung Vũ Ninh theo sau.
Khi gai người vừa di được khoảng 3m thì có tiếng bước chân. Lúc này đột nhiên tiếng bước chân đột nhiên nhanh hơn.
Hạ Lăng Sơ biến sắc, phản ứng một cách bản năng. Anh đưa tay kéo Cung Vũ Ninh, che miệng cô, ẩn phía sau một cái cột.
Bóng của cái cột che đủ hai người. Tên kia dường như từ nhà vệ sinh ra nên chạy gấp về phía hành lang.
Cung Vũ Ninh không kêu, nhưng đột nhiên bị một người ép vào tường thế này thì là lần đầu tiên. Cô tròn mòn nhìn yết hầu của người đàn ông. Cô nuốt nước bọt.
Hạ Lăng Sơ nghe tiếng bước chân xa dần, lúc đấy mới thở phào nhẹ nhõm. Anh cúi đầu, nhìn thấy Cung Vũ Ninh đang nhìn anh chằm chằm. Anh vội bỏ tay đang che miệng cô ra/
Lúc này Cung Vũ Ninh mới thở dài một hơi. Trong hơi thở của cô toàn là mùi của người đàn ông này. Trong ánh sáng le lói, khuôn mặt cô đỏ ửng lên.
Lúc này có tiếng người nói chuyện.
“Sao tiểu Tam vẫn chưa quay lại? Sao nó đi lâu thế.”
“Đúng! Chỉ đi kiểm tra thôi mà? Chẳng lẽ có chuyền gì?”
“Để tao đi xem.”
“Nhanh đi! Tao đợi mày về đánh bài.”
Hạ Lăng Sơ và Cung Vũ Ninh nhìn nhau, nguy hiểm lại tới. Tên đó muốn đi kiểm tra họ. Nếu hắn tới, nhất định sẽ phát hiện họ.
Hạ Lăng Sơ lập tức cúi người, đôi môi ghé sát tai Cung Vũ Ninh: “Tôi xử lý hắn. Lát nữa cô theo sát tôi. Đừng thò người ra.”
Cung Vũ Ninh nghe vậy, sắc mặt cô hơi đỏ.
Tên đó không biết có nguy hiểm nên đi tới rất nhanh. Khi cách cái cột khoảng 3 bước, Hạ Lăng Sơ nhanh chóng kẹp cổ gắn, sau đó khóa chặt tay, khống chế hắn xuống mặt đất.
“A... Tên đó kêu lên.”
Tiếng kêu này khiến 4 tên còn lại phát hiện. Bên giờ ngoài tên đã bị ngất, 1 tên bị không chế thì vẫn còn 4 tên nữa trước mặt họ cản đường.
Lúc này hai tên cầm súng chạy tới. Hạ Lăng Sơ mới phát hiện ra không phải tên nào cũng có súng.
Đi vào du thuyền cũng bị kiểm tra khá gắt gao, mang được vũ khí sát thương vào là điều rất khó khắn. Chúng kiếm được 2 khẩu súng coi như là có bản lĩnh.
“Thả hắn ra” Tên đứng đầu nhìn Hạ Lăng Sơ hết lên.
“Vậy phải thả chúng tôi ra khỏi đây! “ Hạ Lăng Sơ cười.
“Đại ca, tuyệt đối không thể thả chúng. Chúng đề có vệ sỹ trên tàu, nếu thả chúng, chúng ta chết chắc.”
“Cho dù không chết, thì chúng ta cũng ngồi tù mọt gông “ Một tên khác lên tiếng.
Với thân phận của Cung Vũ Ninh, người nhà cô chắc chắn không tha cho chúng, chắc chắn chúng sẽ bị truy đuổi đến cùng.
Tên đứng đầu suy nghĩ, qua thật giết bọn họ rồi trốn thoát còn hơn là bị bắt, ngồi tù và hành hạ.
“Bằng...”Tên đứng đầu nổ súng.
Hạ Lăng Sơ nhanh chóng tránh viên đạn. Tên bắt cóc trong tay anh cũng cao lớn nên hoàn toàn có thể che cho anh.
“Đại ca, cứu em, đừng giết em.” Tên bắt cóc đang bị khống chế kêu gào sợ hãi, biết bản thân đã bị bỏ rơi.
Tên đứng đầu tiến lại gần. Phía sau hắn, một người khác cầm súng. Bốn người đàn ông đang tiến lại gần. Hạ Lăng Sơ nhìn chằm chằm. Khi tên đứng đầu tới, anh xô ngã tên bắt cóc trong tay, đẩy hắn về phía tên đứng đầu.
Tên bắt cóc loạng choạng lao mạnh về phía trước.
Tên đứng đầu bị xô ngã, còn một tên cầm súng khác ngắm bắn Hạ Lăng Sơ. Lúc nào Hạ Lăng Sơ đã phát hiện ra, anh ôm Cung Vũ Ninh tránh vào sau cái cột.
Một viên đạn sượt qua, ngay sau đó Hạ Lăng Sơ lăn một vòng, tránh mấy đường đạn. Nhìn thấy tên đứng đầu đang choáng váng, anh nhảy lên đạp mạng khiến 3 tên ngã xô vào nhau, khẩu súng trong tay tên đứng đầu rơi ra.
Còn tên cầm súng bị hành động của Hạ Lăng Sơ làm cho giật mình. Khi hắn chuẩn bị bắn thì đã bị Hạ Lăng Sơ nhanh chóng lao tới, đầu súng của hắn hướng lên trần nhà. Ngay sau đó, Hạ Lăng Sơ đấm mạnh vào mặt hắn, súng rơi ra và Hạ Lăng Sơ đoạt được.
Hạ Lăng Sơ ngắm súng vào đám người còn tên nằm trên mặt đất lắn về phía sau sợ hãi.
“Tất cả chúng mày đều đáng chết” Hạ Lăng Sơ nghiến răng, lên đạn.
Lúc đó Cung Vũ Ninh từ phía sau bước lên khuyên: “Không cần giết chúng, hãy tống chúng vào tù,“
Cung Vũ Ninh nói vậy liệu có phải không muốn thêm rắc rối cho Hạ Lăng Sơ hay không. Nếu dính tới chuyện giết người thì cũng không hay ho gì.
Tay nắm cò cùa Hạ Lăng Sơ thu lại. Lúc này phía sau Cung Vũ Ninh có tiếng bước chận chạy tới. Đó là tên bắt có khi nãy bị đánh ngất đã tỉnh dậy.
Do khi nãy hai người quay lưng về phía hắn nên không biết hắn đã tỉnh dậy, rình ở phía sau. Lúc này tên đó lao tới gần Cung Vũ Ninh..
Hắn nhanh tay ép chặt cổ Cung Vũ Ninh, cùng một giọng tức giận: “Hạ súng xuống, nếu không tao sẽ giết nó.”