Cung Vũ Ninh khai báo toàn bộ vụ việc tối qua, dây chuyền và điện thoại bị cướp của cô, một lát nữa cảnh sát sẽ mang tới.
Cảnh sát vừa đi khỏi, vệ sĩ A Đoàn của Cung Vũ Ninh liền dẫn theo năm người thuộc hạ tới, tối qua họ lần theo vị trí định vị của cô tới chỗ sản phẩm trưng bày ở hai tầng dưới cùng, anh dẫn người tới cuối cùng cũng nhìn thấy thiết bị định vị ở trong két sắt, họ ý thức được rằng cô đã xảy ra chuyện, điện thoại cũng không mở, cả tối ngày hôm qua anh đã dẫn người tìm kiếm tung tích của cô ở cả khắp khoang tàu, Cổ Hạo cũng không có ở trong phòng, cậu ta tối qua đi bar! Vốn định báo cảnh sát nên tới phòng bảo vệ lấy camera anh ninh ghi hình cô về phòng, sau đó mới kết thúc hành động một buổi tối.
“Tiểu thư, tối qua đã xảy ra chuyện gì rồi?” A Đoàn không khỏi tò mò hỏi.
“A Đoàn, không có việc gì đặc biệt cả.”
“Vậy mong tiểu thư cẩn thận, nếu muốn đi ra ngoài hãy để chúng tôi đi cùng.”
“Được thôi, tiếp tới tôi đi ra ngoài sẽ bố trí các anh đi cùng.” Cung Vũ Ninh mỉm cười, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Cô không thể nói ra việc tối qua, nếu đã bình an rồi, sau này khi ra ngoài cô sẽ cẩn thận hơn là được.
A Đoàn rời đi, Cung Vũ Ninh cả tối qua mất ngủ, lúc này đầu đau như búa bổ, cô tiếp tục về phòng ngủ.
Lần này cô ngủ tới khi trời tối, một đêm nữa lại tới, cô nhìn căn phòng bên ngoài, đèn vẫn còn sáng, Cổ Hạo chắc vẫn ở đó.
Cung Vũ Ninh đánh răng rửa mặt xong đi ra ngoài, Cổ Hạo vẫn còn đang xem phim, thấy cô đã dậy liền gỡ tai nghe ra nhìn cô: “Chị Vũ Ninh, chị dậy rồi à?”
“Ừ!” Cung Vũ Ninh ngủ không biết trời đất là gì, cô ngồi xuống đối mặt với cậu ta.
“Có ai tới tìm chị không?” Cung Vũ Ninh hỏi.
Cổ Hạo lắc đầu: “Không có, ngoài nhân viên phục vụ hỏi có cần quét dọn vệ sinh không thì không ai tới tìm chị cả.”
Cung Vũ Ninh cũng đoán là vậy, cô không hiểu sao có cảm giác bực bội, cũng không biết Hạ Lăng Sơ thế nào rồi?
“Chị Vũ Ninh, đừng nhăn nhó nữa, chúng ta ra ngoài đi dạo đi, tới boong tàu hóng gió!”
Cung Vũ Ninh gật đầu: “Ừ, đi nào!”
Hai người bước ra boong tàu tầng sáu, an toàn phòng hộ của tầng này vô cùng nghiêm ngặt vì thế không cần lo lắng có nguy hiểm.
Hai người bước tới trên boong tàu, Cổ Hạo tinh mắt nhìn thấy Hạ Lăng Sơ và Nhiếp Quân Cô đang ngồi trên ghế bên cạnh quầy nước bên boong tàu
“Nhìn xem, họ ở kia kìa.” Cô Hạo nói với Cung Vũ Ninh.
Ánh mắt Cung Vũ Ninh lập tức nhìn về phía người đàn ông kia, Hạ Lăng Sơ mặc sơ mi sẫm màu ngồi dưới ánh đèn, chỉ với một bóng lưng thôi cũng khiến người ta cảm nhận được khí thế mạnh mẽ của anh, cảm giác cách ly hoàn toàn với mọi thứ xung quanh.
Cung Vũ Ninh hơi sững người, nếu như không trải qua chuyện tối qua cô cũng sẽ tưởng rằng anh sinh ra đã lạnh lùng như vậy, nhưng mọi chuyện xảy ra tối qua là thật, không phải ảo giác của cô.
“Chị Vũ Ninh, chúng ta có cần...” Cổ Hạo lên tiếng hỏi.
Cung Vũ Ninh vô cùng bình tĩnh đi về phía hai người đàn ông kia, cô nhất định phải qua đó.
“Chị Vũ Ninh...” Cổ Hạo sau lưng vô cùng lo lắng.
Nhiếp Quân Cố nhìn thấy Cung Vũ Ninh bước tới, ánh mắt ám chỉ nhìn Hạ Lăng Sơ, mỉm cười nói với anh: “Cung tiểu thư tới rồi kìa.”
Hạ Lăng Sơ mặt hơi biến sắc, quay đầu nhìn lại. Cung Vũ Ninh đã kéo chiếc ghế bên cạnh anh ra ngồi xuống.
“Hi, cho tôi tham gia với được không?” Ánh mắt Cung Vũ Ninh nhìn về phía Hạ Lăng Sơ.
Ánh mắt Hạ Lăng Sơ lấp lánh đôi chút nhưng không từ chối, cũng không hoan nghênh.
Cung Vũ Ninh ngồi xuống không biết xấu hổ, Cổ Hạo gượng cười nói: “Chị Vũ Ninh, hình như em có việc rồi, em đi trước nhé.”
Cổ Hạo vừa nhấc chân lên thì một giọng nam lạnh lùng ra lệnh cho cậu: “Lại đây.”
Giọng điệu vô cùng tức giận.
Cổ Hạo mặt tái mét, dừng bước, có phần chột dạ, Cung Vũ Ninh ngoảnh đầu nhìn Cổ Hạo, Cổ Hạo sợ hãi ngồi xuống bên cạnh cô.
“Lời cảnh cáo của tôi, cậu coi như gió thổi bên tai sao?” Hạ
Cung Vũ Ninh nhíu mày nhìn Cổ Hạo, Cổ Hạo tủi thân nói: “Chúng tôi chẳng qua chỉ gọi một cuộc điện thoại thôi.”
“Tôi nói rồi, bảo cậu đơn phương chia tay với Thần Húc, cậu nói chưa?” Hạ Lăng Sơ tiếp tục nhìn vào Cổ Hạo, ánh mắt áp bức và nguy hiểm.
Dưới ánh mắt của anh, Cổ Hạo giống như một con thú nhỏ đang vùng vẫy, cắn môi nói: “Tôi...”
“Tôi cho cậu ba ngày, nếu trong ba ngày tôi không nghe thấy cậu nói chia tay, tôi sẽ ra tay với người nhà cậu.” Hạ Lăng Sơ lên tiếng cảnh cáo.
Cung Vũ Ninh ở bên cạnh nghe xong liền phản bác: “Không được, đây là việc của hai người bọn họ, tại sao lại ra tay với người nhà cậu ấy.”
Hạ Lăng Sơ đưa mắt nhìn sang Cung Vũ Ninh: “Đây là việc của tôi, Cung tiểu thư đừng xen vào.”
Cung Vũ Ninh nhìn vào ánh mắt thâm trầm sắc lạnh của anh không hề tỏ ra sợ hãi, cô hừ khẽ một tiếng: “Cổ Hạo là em nuôi tôi, anh phải biết là quan hệ của tôi với chị cậu ấy thân thiết thế nào, anh cho rằng tôi có thể khoanh tay đứng nhìn sao?”
Hạ Lăng Sơ khóe miệng co giật, anh nheo mắt, nghiến răng nói: “Cung Vũ Ninh, không phải cô nợ ân tình tôi sao? Tôi muốn cô không can thiệp vào bất cứ quyết định nào của tôi trong việc này.”
Cung Vũ Ninh sững người, mọi nợ nần của cô với anh đều dùng ở việc này sao? Không hiểu sao trái tim cô có cảm giác hụt hẫng.
“Những việc khác tôi có thể đồng ý với anh nhưng nếu như anh đối phó với người nhà của Cổ Hạo thì tôi không đồng ý.” Cung Vũ Ninh không muốn chùn bước, nhà Cổ Hạo cũng kinh doanh, nếu như thân phận của Hạ Lăng Hạo thực sự quá bá đạo, anh ta ra tay gây sức ép, sản nghiệp của nhà họ Cổ chắc chắn sẽ gặp khó khăn.
Hạ Lăng Sơ khẽ hừ một tiếng: “Cô nhất định sẽ chống đối tôi sao?”
Nhiếp Quân Cố ở đối diện cảm thấy không khí có phần căng thẳng, gay gắt, lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Cổ Hạo rất cảm kích trước sự bảo vệ của Cung Vũ Ninh, cậu thực sự không muốn liên lụy tới người nhà.
Cung Vũ Ninh nhìn Hạ Lăng Sơ, giọng nói anh bình tĩnh đầy sóng ngầm, như thể cô nói đúng hai người sẽ lập tức đứng ở hai lập trường đối địch trở thành kẻ địch thật sự. Tình yêu của Cổ Hạo cho dù trời đất không dung, hoặc chỉ là Hạ Lăng Sơ quá mạnh bạo, đứng ở vị trí thượng đế chia rẽ đôi uyên ương, nói chung anh ta muốn cậy mạnh ức hiếp yếu đối phó với cả nhà họ cổ, cô là bạn thân nhất của Cổ Duyệt cũng nhất định không thể giương mắt đứng nhìn.
“Chỉ cần anh không đối phó với người nhà họ Cổ, chúng ta vẫn là bạn.” Cung Vũ Ninh vẫn không muốn đứng ở vị trí đối đầu với anh.
Dù sao thì anh đã từng cứu mạng cô.
“Chúng ta chưa từng là bạn.” Hạ Lăng Sơ hừ một tiếng, nụ cười hơi lạnh.
“Vậy cũng không đến nỗi trở thành kẻ địch chứ?” Cung Vũ Ninh thở dài hỏi lại.
“Điều này quyết định bởi cô, cô muốn trở thành kẻ địch của tôi, hay là muốn làm người xa lạ không liên quan của tôi.” Hạ Lăng Sơ nghiến răng hỏi cô.
“Lăng Sơ, Cung tiểu thư, hai người không phải tranh cãi gay gắt vậy đâu!” Nhiếp Quân Cố không muốn thấy họ tiếp tục như vậy nữa.
“Câm miệng!” Hạ Lăng Sơ liếc nhìn anh ta cảnh cáo, chỉ có Nhiếp Quân Cố hiểu anh nhất vì thế anh không muốn người bạn này lúc này bán đứng anh.
Cung Vũ Ninh không muốn lựa chọn, cô nhìn lên vết thương của anh, hạ giọng hỏi: “Vết thương của anh sao rồi?”
Vẻ căng thẳng trong mắt Hạ Lăng Sơ hơi tan biến, như thể ngôi sao lạnh giá bị đánh tan vài mảnh, anh nói: “Vết thương của tôi không liên quan gì tới cô.”
“Nhất định phải như vậy sao?” Cung Vũ Ninh cũng hơi giận.
Hạ Lăng Sơ nghiến răng, không nói gì.
“Được, vậy tôi nói cho anh biết, anh muốn đối phó với nhà họ Cổ, tôi tuyệt đối không đồng ý.” Cung Vũ Ninh nói xong liền dắt tay Cổ Hạo: “Chúng ta đi thôi.”