Những thứ không bắt buộc thì tuyệt đối không thể dùng của cô.
Cung Vũ Ninh mở cửa phòng ra, ánh mắt Hạ Lăng Sơ vội vàng nhìn cô, anh lên tiếng trước: “Có thời gian không? Cùng tôi đi mua ít đồ.”
Cung Vũ Ninh ngẫm nghĩ gật đầu: “Được thôi.” Ban ngày ở trong phòng cô đã suy đi nghĩ lại rất nhiều, cảm thấy mình nên xin lỗi anh: “Xin lỗi, trước đây tôi không biết anh đã có bạn gái, vì thế có một số việc đã mạo phạm anh, mong anh đừng trách.”
Hạ Lăng Sơ sắc mặt sa sầm, nhưng đành phải thuận theo việc này tiếp tục diễn.
“Không sao!” Anh bình tĩnh đáp.
“Đi thôi.” Cung Vũ Ninh nói với anh, thái độ của cô đối với anh cũng lập tức trở nên khách sáo hơn.
Hạ Lăng Sơ cũng nhận thấy điều này, trong lòng vô cùng bực bội, nhưng lúc này anh đi giải thích sẽ trở thành vô cùng thừa thãi.
Hai người đi về phía phố mua sắm ở tầng ba, trạm đầu tiên là tới cửa hàng trang phục nam. Nếu như đặt may thì không kịp, vì thế chỉ có thể mua hàng may sẵn.
Vóc dáng của Hạ Lăng Sơ thuộc tỉ lệ vàng, mua quần áo may sẵn không hề khó.
Chỉ có điều người đàn ông này khá kén chọn, lúc này nhân viên phục vụ xinh đẹp đang giới thiệu với Hạ Lăng Sơ về một chiếc sơ mi sẫm màu.
“Tiên sinh, chiếc áo này nếu mặc trên người anh chắc chắn sẽ rất đẹp, rất phù hợp với khí chất của anh.
Hạ Lăng Sơ hơi nheo mắt nhìn màu sắc chiếc áo, suy nghĩ xem có nên mặc thử hay không, vì anh không thích mặc thử trước mặt người khác.
“Tiểu thư, cô thấy sao?” Nhân viên hỏi ý kiến của Cung Vũ Ninh.
Cung Vũ Ninh chỉ đứng ở bên quan sát, đột nhiên nhân viên hỏi ý kiến của cô, cô chớp mắt gật đầu: “Không tồi, rất đẹp!”
“Tiên sinh, anh xem, bạn gái anh cũng nói đẹp đó.” Nhân viên phục vụ lập tức khéo léo nói.
Câu nói này lập tức khiến cho vẻ mặt đôi nam nữ trước mắt cô đồng loạt cứng đơ vài giây, sau đó Cung Vũ Ninh rất kiên định giải thích: “Tôi không phải bạn gái anh ấy, chúng tôi chỉ là bạn bè thôi.”
Nhân viên phục vụ ngạc nhiên, cô nhìn cặp nam nữ xứng đôi vừa lứa trước mặt, thực sự không dám tin họ không phải là bạn trai, bạn gái.
“Xin lỗi, là tôi hiểu nhầm rồi.” Nhân viên phục vụ vội lên tiếng xin lỗi.
Ánh mắt Hạ Lăng Sơ lấp lánh, nói với nhân viên phục vụ: “Cô ấy nói là đẹp rồi thì hãy lấy chiếc này.”
Nhân viên phục vụ vui mừng, Cung Vũ Ninh ngạc nhiên, tại sao anh ấy phải nhấn mạnh rằng cô nói đẹp mới lấy?
Tiếp theo đó, Hạ Lăng Sơ mua thêm sáu bộ đồ ở cửa tiệm này mang về và gọi nhân viên phục vụ phòng nhanh chóng giặt khô giúp, buổi tối mang tới phòng anh.
Mua đồ xong, Hạ Lăng Sơ lại đi mua đồ dùng hàng ngày của anh, Cung Vũ Ninh đi cùng anh từ đầu tới khi mua xong.
Bỗng nhiên khi tới trước máy gắp thú, Cung Vũ Ninh bất giác dừng bước.
“Nếu muốn chơi thì có thể vào chơi.” Hạ Lăng Sơ nói với cô.
Cung Vũ Ninh ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: “Không chơi nữa, về thôi.”
Hạ Lăng Sơ nhìn theo lưng cô, có chút rầu rĩ, anh vội chạy theo cô.
Lúc này Hạ Lăng Sơ nhìn thấy có một người đàn ông trung niên nói năng thô lỗ ở bên cạnh.
“Có mắt không vậy? Sao không nhìn đường! Tùy tiện đụng người vậy!”
Hạ Lăng Sơ liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy sau lưng người đàn ông trung niên đó là một bóng dáng quen thuộc nhanh chóng bước qua.
Hạ Lăng Sơ mặt biến sắc, người đàn ông đó chính là thành viên xã hội đen nguy hiểm, phương hướng của hắn ta sắp sửa lại gần vị trí của Cung Vũ Ninh.
Hạ Lăng Sơ căng thẳng tới cực điểm, anh nhanh chóng đuổi theo Cung Vũ Ninh.
Tới góc rẽ nơi sát thủ kia và Cung Vũ Ninh chuẩn bị tiếp xúc, Hạ Lăng Sơ bất ngờ giữ chặt lấy cổ tay Cung Vũ Ninh, đẩy cô về phía một cây cột trong góc khuất một cách bá đạo, lấy thân mình che chắn cho cô. Nếu như gã kia có súng, vậy thì mục tiêu hắn bắn sẽ trở thành anh chứ không phải người con gái anh che chắn.
Khi làm tất cả những việc này, Hạ Lăng Sơ không hề do dự lấy một giây, giống như lần trước đó, anh tình nguyện đỡ đạn cho cô.
Cung Vũ Ninh căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra, lúc này cô càng không dám tin mình bị Hạ Lăng Sơ thô bạo, mùi mẫn ấn vào góc tường trên con phố đông người qua lại.
“Hạ Lăng Sơ... anh...” Cung Vũ Ninh lúng túng trừng mắt nhìn anh.
Ánh mắt Hạ Lăng Sơ thoáng thấy sát thủ kia trà trộn vào dòng người cách đó không xa, lúc này anh mới buông Cung Vũ Ninh ra, lùi lại hai bước: “Xin lỗi, vừa nãy tôi nhìn thấy có người sắp đụng vào cô, nên...”
Cung Vũ Ninh cũng có chút thất thần vì thế căn bản không biết có thật là có người sắp đụng vào cô hay không.
Cung Vũ Ninh kéo áo, hai má ửng hồng, cô lùi lại hai bước: “Hạ tiên sinh, lần sau xin hãy dùng cách khác để nhắc tôi.”
Hạ Lăng Sơ thấy cô không nổi giận cũng khẽ thở phào, nhìn vào dòng người, ánh mắt anh trở nên lạnh lùng, không hiểu sao anh có cảm giác mục tiêu của sát thủ này rất có thể là Cung Vũ Ninh.
“Đi thôi, chúng ta về phòng.” Hạ Lăng Sơ nói xong liền nắm lấy tay Cung Vũ Ninh, bá đạo kéo cô đi về phía thang máy.
Cung Vụ Ninh nhìn cánh tay được anh dắt đi, bị kéo tới loạng choạng, khi anh kéo cô vào trong thang máy rồi cô mới rút mạnh tay mình ra, dùng ánh mắt cảnh cáo anh.
Hạ Lăng Sơ thì chú ý nhìn xung quanh, khi hai người ra khỏi thang máy thì thấy Andrew đang ấn chuông cửa phòng Cung Vũ Ninh.
Andrew nghe thấy tiếng bước chân ở sau lưng liền quay đầu lại và ngạc nhiên nói: “Ý, không phải anh đã xuống tàu rồi sao?”
Anh hỏi Hạ Lăng Sơ.
“Bỏ lỡ thời gian xuống tàu.” Hạ Lăng Sơ lạnh nhạt trả lời.
“Vừa rồi tôi thấy phòng anh có khách ở rồi, bây giờ anh ở đâu vậy?” Andrew tò mò hỏi.
“Anh ấy tạm thời ở lại phòng em.” Cung Vũ Ninh bối rối trả lời.
“Cái gì? Hai người ở chung một phòng? Sao có thể được chứ? Hai người cô nam quả nữ, như vậy sẽ rất nguy hiểm.” Nói xong, Andrew lại lo lắng nhìn Cung Vũ Ninh: “Đặc biệt là em, em là con gái, em không thể ở cùng phòng với đàn ông được.”
Hạ Lăng Sơ nheo mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn Andrew, như thế anh ta nói thêm một câu nữa anh sẽ xông tới đánh cho một trận.
Andrew lập tức đề nghị: “Hạ tiên sinh, anh có hứng thú ở chung một phòng với tôi không? Hai người đàn ông ở chung với nhau cũng tiện hơn.”
“Không hứng thú.” Hạ Lăng Sơ lạnh lùng từ chối.
Cung Vũ Ninh quay đầu nhìn anh, muốn nói như vậy cũng rất tốt.
Ánh mắt Hạ Lăng Sơ nhìn Andrew vô cùng chê bai, tỏ ý anh không ở chung với anh ta.
“Mở cửa thôi!” Hạ Lăng Sơ nói với Cung Vũ Ninh, anh muốn vào phòng.
“Vũ Ninh, anh rất lo lắng cho em...” Andrew sau lưng nói một câu.
Cung Vũ Ninh đưa mắt nhìn anh an ủi: “Không sao, anh ta sẽ không làm bừa đâu.”
Nói xong cô liền quẹt thẻ, Hạ Lăng Sơ bước vào phòng trước, sau lưng Andrew vẫn thò đầu vào: “Vũ Ninh, nếu gặp bất cứ nguy hiểm gì nhớ gọi điện cho anh đây, anh sẽ lập tức qua bảo vệ em.”