Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1160: Chương 1160




Trong đại sảnh sáng đèn, chỉ có Hạ Lăng Sơ đang ngồi trên sofa, Cung Vũ Ninh thì về phòng của cô, nằm xuống giường rồi mới nhận ra trong phòng chỉ có một phòng tắm, hơn nữa lại còn ở trong phòng của cô.

Cung Vũ Ninh lại ngồi bật dậy, bối rối nhìn về phía cửa.

Lúc này cô nghe thấy tiếng chuông cửa, cô nhíu mày bước ra mở cửa, Hạ Lăng Sơ đang đứng bên ngoài, nhân viên phục vụ mang quần áo khô của anh tới.

Nhân viên phục vụ rời đi, Cung Vũ Ninh bước ra, Hạ Lăng Sơ cũng quay đầu nhìn cô.

Cung Vũ Ninh khẽ hắng giọng: “Phòng tắm ở trong phòng tôi, bây giờ anh cần dùng chưa?”

“Có thể dùng không?” Hạ Lăng Sơ hỏi lại một câu.

Cung Vũ Ninh bất giác muốn cười nhưng sắc mặt vẫn rất nghiêm nghị: “Đương nhiên là có thể.”

“Ừ, vậy bây giờ tôi vào tắm một lát!” Hạ Lăng Sơ nói xong liền cầm quần áo của mình đi tới trước mặt cô: “Cô thực sự không thấy phiền chứ?”

Cung Vũ Ninh muốn nói, thấy phiền có tác dụng gì không? Lẽ nào để anh mấy ngày không tắm? Như vậy thì làm khó cho anh quá.

“Vậy anh đi tắm đi!” Cung Vũ Ninh nói xong liền quay người bước ra ban công, cô muốn đi hóng gió.

Thời gian cứ thế trôi qua hai mươi phút, Cung Vũ Ninh nghe thấy tiếng cửa phòng sau lưng mở ra, cô cắn môi, bối rối quay đầu lại.

Hạ Lăng Sơ mặc một chiếc áo sơ mi, quần tây, tóc đen ướt nhẹp bước ra chứ không phải mặc áo tắm.

“Tôi tắm xong rồi.” Hạ Lăng Sơ mỉm cười nhìn cô, áo sơ mi có một vài vệt nước dính trên đường cong eo lưng của anh, lộ ra nửa người trên săn chắc, hấp dẫn của anh, Cung Vũ Ninh vô tình nhìn thấy, nhịp tim cô lập tức trở lên gấp gáp.

Quả nhiên trong phòng có thêm một người đàn ông sẽ rất bất tiện.

Cung Vũ Ninh về lại phòng mình, hướng phòng tắm vẫn còn tỏa ra một làn hương thơm, đôi mắt cô khẽ ửng hồng, nghĩ tới việc Hạ Lăng Sơ tắm trong phòng tắm của cô, cô lại cảm thấy có chút lúng túng, khó xử.

Cung Vũ Ninh ngồi bần thần trong phòng tới chừng mười giờ, cô cảm thấy hơi khát, cô đẩy cửa bước ra thì thấy Hạ Lăng Cơ gối tay dường như đã nằm ngủ.

Cung Vũ Ninh có phần kinh ngạc, anh ngủ nhanh vậy sao? Cô vì muốn chắc chắn nên rón rén bước tới bên sofa.

Khi cô đang cúi người xuống muốn nhìn anh thì đột nhiên anh mở choàng mắt, hai đôi mắt bất ngờ nhìn nhau.

“A, tôi tới xem anh có cần chăn không, buổi tối mở điều hòa rất lạnh.” Cung Vũ Ninh hoảng hốt nói với anh.

“Có không?” Hạ Lăng Sơ cố nhịn cười, nghiêm túc hỏi.

“Có, trong tủ của tôi có chăn.” Nói xong Cung Vũ Ninh vội vã chạy về phòng, một lát sau liền ôm một chiếc chăn đã được gấp gọn gàng ra để lên người anh.

Còn cô thì chạy đi rót nước, Hạ Lăng Sơ không đắp chăn, hai mắt anh nhìn theo bóng cô đi đi lại lại ở đại sảnh, cô mặc một bộ đồ ngủ in hình nhân vật hoạt hình vô cùng đáng yêu, rất ra dáng thiếu nữ.

Cung Vũ Ninh thấy anh nhìn mình hoài liền quay đầu lại nhìn anh: “Anh đang nhìn gì vậy?”

“Không có gì.” Hạ Lăng Sơ thu mắt lại.

“Tôi cảnh cáo anh, tốt nhất đừng có ý đồ gì.” Cung Vũ Ninh nhướng mày nói, cô vẫn cảm thấy không yên tâm cho lắm.

Hạ Lăng Sơ bật cười khe khẽ: “Cô yên tâm, tôi đã hứa với cô thì sẽ làm được.”

Cung Vũ Ninh rót nước mang vào phòng, cô nằm lên giường, vốn dĩ lúc này cô phải cảm thấy buồn ngủ rồi mới đúng nhưng bây giờ bên ngoài có thêm một Hạ Lăng Sơ khiến mọi cơn buồn ngủ của cô đều chạy đi hết.

Thậm chí cô còn đi nghĩ ngợi xem, anh đang làm gì ở bên ngoài.

Bỗng nhiên điện áp trên đầu cô chập chờn, bóng đèn thủy tinh khi tỏ khi mờ, Cung Vũ Ninh lập tức trở nên căng thẳng, ngẩng đầu nhìn bóng đèn đang phát ra tiếng kêu sèn sẹt, cô cảm thấy hơi bất an.

Trái tim cô cũng run lên theo bóng đèn, đột nhiên bóng đèn tắt phụt, cả căn phòng tối sầm lại.

Sao thế này? Xảy ra chuyện gì vậy? Cung Vũ Ninh trong lòng hốt hoảng, lúc này bên ngoài phòng có tiếng gõ cửa, cô hốt hoảng: “Ai vậy?”

“Là tôi, mất điện rồi!” Giọng Hạ Lăng Sơ vang lên bên ngoài.

Cung Vũ Ninh mò mẫm trong bóng tối ra tới cửa, cô mở cửa, trong đại sảnh chỉ còn một bóng đèn thoát hiểm, không quá sáng nhưng cũng không tới mức tối thui.

“Sao vậy? Tại sao lại đột ngột mất điện?” Trong lòng Cung Vũ Ninh cảm thấy không yên, nếu như trên bờ mất điện thì không có gì phải sợ, nhưng bây giờ họ đang ở trên biển.

Trong lòng Hạ Lăng Sơ cũng dấy lên một suy đoán nhưng bất luận mất điện là vì nguyên nhân gì thì chắc chắn đi kèm nó cũng là nguy hiểm, anh nhớ tới lính đánh thuê của xã hội đen, không biết hắn ta có phải cùng một người không, hay là lên tàu cùng đồng bọn.

“Đừng lo lắng, chúng ta ngồi đợi trong phòng một lát, xem có phải là đường điện có vấn đề hay không, nếu đúng vậy thì sẽ có người đi sửa thôi.” Suy nghĩ của Hạ Lăng Sơ là, không được ra ngoài, không được để những kẻ kia nhân lúc hỗn loạn tiếp cận cô.

Cung Vũ Ninh cũng chỉ có thể nghĩ vậy, thân tàu vững chắc đột ngộ chòng chành rất mạnh, như thể gặp sóng lớn, trở nên không vững, khiến hai người mất đi thăng bằng, Hạ Lăng Sơ vội vàng ôm lấy Cung Vũ Ninh ngã xuống sofa bên cạnh.

Cung Vũ Ninh chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn, cả người bị anh đè mạnh xuống dưới người mình, đầu đập sofa mềm mại, không đau lắm nhưng cũng đủ khiến cô choáng váng.

Trong bóng tối, hơi thở hai người như thể đan xen vào nhau, Cung Vũ Ninh mở tròn mắt, ánh sáng của đèn thoát hiểm không đủ để cô nhìn thấy vẻ mặt của anh, nhưng cô có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh đang nhìn mình.

Trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng hơi thở của hai người, mỗi lúc một gấp gáp.

Bỗng nhiên, thân tàu nhào lên, người Hạ Lăng Sơ khẽ va chạm vào người Cung Vũ Ninh khiến gương mặt cô đỏ bừng.

“Để tôi đứng dậy.” Cung Vũ Ninh yêu cầu.

“Không được, bây giờ tàu chòng chành quá.” Hạ Lăng Sơ không đồng ý, lúc này ai cũng biết phải lập tức tìm ngay cách để cố định cơ thể.

“Nhưng...” Cung Vũ Ninh lo lắng ngẩng đầu, cô đang định nhấc người dậy một chút thì trong bóng tối, làn môi hồng mềm mại của cô chủ động chạm lên môi anh.

Cô mở tròn mắt, vội vàng ngửa ra sau, môi anh thuận theo môi cô, chạm xuống chiếc cằm nhỏ nhắn của cô...

Bối rối, muốn phát điên, xảy ra chuyện gì thế này?

Hạ Lăng Sơ sững người vài giây, dưới ánh sáng lờ mờ, anh dường như cảm nhận được tâm trạng tức tối của Cung Vũ Ninh.

Đúng trong lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa, tiếng gõ gấp gáp, khiến Cung Vũ Ninh giật nảy mình, cô quờ quạng trong bóng tối, nắm được cánh tay của Hạ Lăng Sơ: “Ai vậy?”

“Không cần biết là ai, lúc này đều không được mở cửa.” Hạ Lăng Sơ mặc kệ tiếng gõ cửa bên ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.