Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1182: Chương 1182




Hạ Lăng Sơ hoàn toàn quên mất rằng họ đang trong thang máy, môi anh gần như sắp sửa hôn tới môi cô.

Bất ngờ “Keng” một tiếng, thang máy mở ra.

Ngoài cửa thang máy là hai trợ lý đang ôm tài liệu, cả hai sững sờ nhìn vào trong thang máy, sếp trẻ tuổi đẹp trai của họ sắp hôn một cô gái.

Cung Vũ Ninh nghe thấy tiếng thang máy lập tức bừng tỉnh, mở choàng mắt ra, còn Hạ Lăng Sơ thì bực tức quay đầu trừng mắt nhìn hai trợ lý.

Hai trợ lý lập tức vội vàng tìm lối thoát: “Hạ tổng, chúng tôi không nhìn thấy gì cả, anh cứ tiếp tục.”

Nói xong cả hai hốt hoảng chạy đại sang hành lang bên cạnh và biến mất hút.

Cung Vũ Ninh thẹn đỏ mặt, chui ra khỏi cánh tay của Hạ Lăng Sơ, Hạ Lăng Sơ càng rầu rĩ, xém chút nữa thì có thể hôn cô, không ngờ lại đánh mất cơ hội.

“Văn phòng làm việc của anh ở đâu vậy?” Cung Vũ Ninh quay đầu lại hỏi anh.

“Hàng lang bên trái, đi tới cuối đường.” Hạ Lăng Sơ bước đi vững vàng theo sau cô.

Cung Vũ Ninh tò mò ngắm nhìn cách bày biện trang trí của công ty anh, nhìn qua cửa kính có thể ngắm nhìn những tòa nhà chọc trời bên ngoài, cô cố gắng vờ như không xảy ra chuyện bối rối ban nãy.

Trong đại sảnh, Thượng Quan Ngưng Mạn đứng ở cửa một lát, cô nắm chặt nắm tay, ngẩng đầu, giả bộ tự nhiên, ung dung bước vào.

Nhân viên lễ tân cung kính chào hỏi: “Thượng Quan tiểu thư, cô tới rồi!”

Thượng Quan Ngưng Mạn liếc nhìn nụ cười bợ đỡ của nhân viên lễ tân sau đó đi vào trong thang máy.

Cung Vũ Ninh vào trong phòng làm việc của Hạ Lăng Sơ, cô áp sát vào cửa sổ sát đất ngắm phong cảnh thành phố đồng thời cũng cảm khái công ty gia tộc của Hạ Lăng Sơ cũng có thực lực rất hùng mạnh, chí ít giống như Cổ Hạo nói, gia tộc của họ cũng thuộc top 10 toàn cầu.

Cung Vũ Ninh mải miết ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ mà không hề biết rằng mình cũng đã trở thành cảnh đẹp tuyệt thế trong mắt của Hạ Lăng Sơ.

Cung Vũ Ninh phát giác ra ánh mắt nóng bỏng của anh ở phía sau, liền quay người lại, đôi mắt trong veo bắt gặp một đôi mắt sâu thẳm khao khát.

Ban nãy trong thang máy đánh mất cơ hội, Hạ Lăng Sơ muốn lúc này bù đắp lại, anh bước về phía cô, hai tay chống xuống hai bên cổ cô, cô gái bị nhốt chặt giữa ngực anh và cửa kính.

Cung Vũ Ninh dựa lưng vào cửa sổ, có phần khó cầm cự lại được sự chủ động cuồng nhiệt của anh, song đồng thời trong lòng cũng không hề từ chối, hai người yêu thương nhau, thân mật một chút cũng không có là gì.

Ánh mắt Hạ Lăng Sơ đen nhánh, hơi thở cũng có phần gấp gáp, ánh nhìn vào làn môi hồng ướt át gọi mời của cô, một lần nữa lại từ từ tiến lại gần.

Trái tim Cung Vũ Ninh tiếp tục đập thình thịch loạn nhịp, cô chầm chậm nhắm mắt lại, đôi hàng mi dài run run, chứng tỏ sự căng thẳng của cô.

Ngoài cửa, Thượng Quan Ngưng Mạn biết Hạ Lăng Sơ và Cung Vũ Ninh đang ở trong phòng làm việc của anh, bình thường cô ta còn gõ cửa nhưng hôm nay cô ta không muốn gõ cửa, cô ta có một tâm lí bức thiết, muốn đẩy cửa xông vào nhìn xem họ đang làm gì.

Cô ta giơ tay vội vàng đẩy cửa.

Lập tức hình ảnh sau cánh cửa khiến trái tim cô ta đau nhói, Hạ Lăng Sơ cúi người đang chuẩn bị hôn Cung Vũ Ninh. Điều này đối với Thượng Quan Ngưng Mạn mà nói đúng là một cảnh gai mắt nhất.

Cung Vũ Ninh nghe thấy tiếng đẩy cửa lập tức giật mình, cô lại sợ hãi mở choàng mắt, quay đầu nhìn cô gái trẻ tuổi đứng ở ngoài cửa, đang dùng ánh mắt oán hận ngút trời nhìn họ.

Hạ Lăng Sơ lại bị quấy rầy, tâm trạng của anh không cần nói cũng biết, anh quay đầu lại nhìn Thượng Quan Ngưng Mạn đứng ở ngoài cửa.

Anh kìm nén sự bực bội, đứng thẳng người dậy, nhíu mày: “Ngưng Mạn, sao em tới đây?”

Thượng Quan Ngưng Mạn rõ ràng nhìn rất rõ là Hạ Lăng Sơ chủ động hôn Cung Vũ Ninh, nhưng cô ta giả vờ như không nhìn thấy.

“Cô là ai vậy! Giữa ban ngày ban mặt lại tới quyến rũ anh họ tôi, đúng là đồ mặt dày.” Ngữ khí của Thương Quan Ngưng Mạn rất ngoa ngoắt, đầy vẻ khinh miệt và mỉa mai.

Cung Vũ Ninh hơi ngạc nhiên sau đó lập tức hiểu ra cô gái trước mặt này chính là em họ của Hạ Lăng Sơ! Cô dễ ngượng, nghe bị nói vậy mặt liền nóng bừng.

Hạ Lăng Sơ nghe thấy những lời Thượng Quan Ngưng Mạn nói, sắc mặt sa sầm: “Ngưng Mạn, không được ăn nói linh tinh, Vũ Ninh không phải người như em nói.”

Thượng Quan Ngưng Mạn đang chăm chú quan sát dung mạo của Cung Vũ Ninh, trong lòng càng thêm đố kỵ, Cung Vũ Ninh bất luận về tướng mạo hay vóc dáng, hoặc khí chất đều có thể nói là hoàn mỹ, không có gì để kén chọn.

“Giữa ban ngày ban mặt, hôn hôn hít hít ở đây, người không biết còn tưởng rằng hai người làm chuyện lố bịch ở đây nữa!” Thượng Quan Ngưng Mạn nhất định túm lấy chuyện này để hạ nhục Cung Vũ Ninh.

Cung Vũ Ninh từ nhỏ tới lớn chưa từng bị nói vậy bao giờ, hơn nữa cô và Hạ Lăng Sơ tuy chưa chính thức xác nhận mối quan hệ nhưng hai người yêu nhau, việc vừa rồi là cô cho phép.

Chỉ có điều Thượng Quan Ngưng Mạn nói quá khó nghe khiến cô rất tức giận.

Hạ Lăng Sơ sắc mặt cũng sa sầm khó coi, nghiêm khắc cảnh cáo Thượng Quan Ngưng Mạn: “Ngưng Mạn, em còn nói linh tinh nữa anh sẽ không khách sáo đâu.”

“Vậy anh đánh em sao? Anh đánh đi! Em sẽ mách với mẹ anh đánh em vì một cô ả mặt dày!” Thượng Quan Ngưng Mạn lập tức tủi thân mắt đỏ hoe, nhưng thế cô ta mới là người vô tội.

Cung Vũ Ninh từng gặp người không hiểu lý lẽ, nhưng giống như cô gái trước mặt này thì đúng là không thể chấp nhận được.

Trước đây từng mắng nhiếc cô trong điện thoại, bây giờ rõ ràng chỉ là một nụ hôn đơn thuần cũng bị cô ta mắng thành ra như vậy, Cung Vũ Ninh mặc dù rất giận nhưng vì Hạ Lăng Sơ cô cũng nhịn.

Cô giơ tay ôm lấy cánh tay của Hạ Lăng Sợ, mỉm cười nói: “Lăng Sơ, có phải anh chưa nói với cô ấy, em là bạn gái chính thức của anh?”

Hạ Lăng Sơ sững người, Cung Vũ Ninh rộng lượng tới mức khiến anh vui mừng và xót ruột, rõ ràng cô mới là người phải chịu uất ức.

Cung Vũ Ninh không đợi Hạ Lăng Sơ nói gì liền mỉm cười nhìn Thượng Quan Ngưng Mạn: “Chào cô, tôi xin tự giới thiệu, tôi là Cung Vũ Ninh, là bạn gái của Lăng Sơ, vừa rồi cô đã hiểu nhầm rồi, chúng tôi chỉ là lâu ngày không gặp, cả hai quá nhớ nhau, hôn chẳng qua là việc rất bình thường của các cặp đôi yêu nhau.”

Tâm trạng của Thượng Quan Ngưng Mạn lập tức vô cùng khó chịu, cô ta mắng Cung Vũ Ninh như vậy mà Cung Vũ Ninh vẫn không hề để bụng, điều này càng làm nổi bật sự hẹp hòi, nhỏ mọn, không hiểu chuyện của cô ta.

“Ngưng Mạn, xin lỗi Vũ Ninh đi.” Hạ Lăng Sơ vẫn cảm thấy Thượng Quan Ngưng Mạn quá đáng, nhất định phải xin lỗi mới xong chuyện.

“Em không làm sai điều gì, tại sao phải xin lỗi?” Thượng Quan Ngưng Mạn giậm chân, tức giận nói.

Trong lòng Cung Vũ Ninh cảm thấy thương cho Hạ Lăng Sơ, có một cô em họ không hiểu đạo lý như này cũng không phải lỗi của anh.

Cô rộng lượng cười nói: “Lăng Sơ, không sao, không cần xin lỗi, đây chỉ là hiểu nhầm mà thôi.”

Có lúc, tranh cãi cho sướng miệng không phải cách báo thù tốt nhất, ngược lại, khoan dung độ lượng mới có thể trở thành người chiến thắng tao nhã.

Quả nhiên, Thượng Quan Ngưng Mạn sắp tức phát điên, cách làm của Cung Vũ Ninh hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.