Nhìn theo Nhiếp Quân Cố, nghe tiếng cửa phòng đóng sầm một tiếng, Cổ Duyệt và Cung Vũ Ninh đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt thở dài.
“Sao lại trùng hợp vậy chứ? Cậu đá bị thương Nhiếp Quân Cố rồi.” Cung Vũ Ninh kinh ngạc nói.
“Mình đâu biết anh ta là ai? Tối đó ở bar, mình còn chưa kịp phản ứng gì đã đắc tội anh ta rồi.” Cổ Duyệt mặt nhăn nhó, cảm giác ông trời đang đùa giỡn với cô.
“Mình còn nói thế giới này rất bao la, cậu sẽ không gặp phải anh ta, không ngờ thế giới này lại nhỏ tới thế, cả cái bar to như vậy cậu chỉ đắc tội mình anh ta.” Cung Vũ Ninh nói xong lập tức nghĩ ra điều gì đó, nói với cô: “Cậu đợi một chút, mình gọi điện ngay cho Hạ Lăng Sơ bảo anh ấy tới đây một chuyến.”
“Vừa rồi không phải đã nói anh ấy sẽ tới sao?” Cổ Duyệt chớp mắt hỏi.
Cung Vũ Ninh rầu rĩ: “Mình còn phải giữ chân Nhiếp Quân Cố, sợ anh ta gây bất lợi cho cậu, đâu đã gọi điện cho Hạ Lăng Sơ được!” Nói xong, cô liền cầm điện thoại bước tới ban công.
Cung Vũ Ninh khi gọi điện chỉ cầu mong một việc Hạ Lăng Sơ tốt nhất đừng họp hay làm việc gì đó quan trọng, tốt nhất có thể tới đây một chuyến.
“Alo, Vũ Ninh, em sao vậy?” Đầu bên kia là giọng dịu dàng trầm ấm của Hạ Lăng Sơ truyền tới, có xen kẽ niềm vui.
“Hạ Lăng Sơ, anh có thể tới ứng cứu tụi em được không? Chỗ em đang rất cần có anh.” Cung Vũ Ninh nài nỉ.
“Cần anh?” Giọng Hạ Lăng Sơ có thêm nụ cười mùi mẫn, mập mờ.
Cung Vũ Ninh mặt ửng hồng, anh nghĩ đi đâu vậy chứ? Cô vội nói: “Không phải loại cần đó, mà là em cần anh giúp đỡ, vụ việc vô cùng khẩn cấp.”
Vừa nghe thấy là việc khẩn cấp, Hạ Lăng Sơ cũng không mập mờ mùi mẫn với cô nữa, vội vàng hỏi: “Bên em xảy ra việc gì sao?”
“Không phải em, mà lại bạn thân của em Cổ Duyệt, cô ấy đắc tội với một người, bây giờ người ta vô cùng giận dữ muốn tìm cô ấy tính sổ.”
Hạ Lăng Sơ nghe xong, giọng nói vô cùng căng thẳng: “Vậy hai em không sao chứ?”
“Chúng em hiện không sao, em còn phải nói với anh một việc nữa, người đàn ông Tiểu Duyệt đắc tội là anh em tốt của anh Nhiếp Quân Cố.”
“Cái gì? Quân Cố?” Hạ Lăng Sơ trở tay không kịp, giọng nói vô cùng ngạc nhiên: “Bạn thân của em sao lại đắc tội với Nhiếp Quân Cố?”
“Nói ra dài dòng, bây giờ không tiện nói cho anh nghe, nói chung vừa nãy em nói với Nhiếp Quân Cố, bữa trưa anh sẽ tới tìm em ăn cơm, bây giờ anh ta đang đợi anh ởi sảnh khách sạn kìa, bây giờ anh có thể tới được không?”
Hạ Lăng Sơ khẽ cười một tiếng: “Được thôi, anh tới liền.”
“Anh không có việc gì quan trọng sao?”
“Việc quan trọng cũng không thể quan trọng bằng việc của em.” Hạ Lăng Sơ đáp lời: “Bây giờ anh qua liền.” Nói xong liền ngắt máy.
Cung Vũ Ninh cầm điện thoại về lại đại sảnh, Cổ Duyệt ngồi trên sofa, ôm gối ôm, tâm trạng vô cùng rầu rĩ và lo lắng, dù sao Nhiếp Quân Cố cũng đã tìm tới nơi rồi, việc này không biết nên giải quyết sao nữa.
“Hạ Lăng Sơ lát sẽ tới, cậu đừng lo lắng! Có chúng mình, Nhiếp Quân Cố chắc sẽ không dám làm gì cậu.” Cung Vũ Ninh ngồi xuống bên cạnh cô, vỗ về cô an ủi.
“Mình biết! Nhưng... nhưng cậu nói xem, mình nên bồi thường khoản tổn thất của anh ta ra sao? Dù sao cũng là mình có lỗi với anh ta trước, mình nghĩ lại cũng thấy anh ta thật đáng thương.”
“Vậy cậu định bồi thường thế nào?” Cung Vũ Ninh thực sự không thể giúp gì ở việc này.
Cổ Duyệt đương nhiên muốn bồi thường tiền, nhưng lời lẽ của người đàn ông đó nói lúc trước khiến cô vô cùng tức giận, cô không biết còn có cách nào để giải quyết.
“Hay là cậu trao thân gửi phận?” Cung Vũ Ninh nói đùa.
Cổ Duyệt lập tức tức giận đùng đùng, lớn tiếng nói: “Không đời nào, Vũ Ninh, cậu không được nói như vậy, không được nói những lời như thế.”
Cung Vũ Ninh không ngờ lại khiến cô ấy tức giận tới vậy, cô vội vàng đầu hàng: “Được rồi, không nói thì không nói, có chết mình cũng không nói.
“Loại đàn ông ngày nào cũng vật vờ ở bar như anh ta thì đâu phải người tốt đẹp gì? Hơn nữa cậu không biết anh ta ăn nói quá đáng thế nào ở bar đâu, đúng là biến thái.” Ấn tượng đầu tiên của Cổ Duyệt với Nhiếp Quân Cố có thể nói là rất tồi tệ.
Cung Vũ Ninh chớp mắt: “Nhưng Nhiếp Quân Cố nhìn qua cũng rất quân tử mà.”
“Cậu nói giúp anh ta vì anh ta là anh em tốt của Hạ Lăng Sơ phải không? Hạ Lăng Sơ là đàn ông tốt không có nghĩa anh ta cũng là đàn ông tốt.” Cổ Duyệt bĩu môi.
Cung Vũ Ninh liền nghĩ tới Nhiếp Quân Cố và Hạ Lăng Sơ trước đây là anh em tốt, bây giờ Nhiếp Quân Cố đi tới bar để ăn chơi, vậy Hạ Lăng Sơ có đi hay không?
Cung Vũ Ninh cảm thấy sầu não, cô không muốn thăm dò quá nhiều về quá khứ của Hạ Lăng Sơ, nhưng lại không kìm được hiếu kỳ muốn biết.
Trong đại sảnh tầng một của khách sạn, nhân viên lễ tân tiếp đãi Nhiếp Quân Cố vô cùng chu đáo, còn đưa điểm tâm và cà phê tới cho anh ta.
“Cám ơn.” Nhiếp Quân Cố mỉm cười với nhân viên lễ tân.
“Không cần cám ơn.” Nhân viên lễ tây e thẹn về lại chỗ làm việc của mình, đôi mắt xinh đẹp liên tục nhìn về phía anh, liếc mắt đưa tình.
Có điều Nhiếp Quân Cố tâm trạng rầu rĩ ngồi uống cà phê, ánh mắt chùng xuống nhìn về phía xa, giống như đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính anh.
Nhiếp Quân Cố cũng không ngờ, Cổ Duyệt là chị em tốt của Cung Vũ Ninh, thế giới này sao lại có nhiều chuyện trùng hợp tới vậy?
Ở quán bar anh nhầm tưởng Cổ Duyệt là nhân viên phục vụ, cô ngã vào lòng anh, khi anh ở trong thang máy, cô lại nài nỉ chạy vào.
Đến đây cũng không có mắc mớ gì, nhưng ai mà ngờ những việc xảy ra sau đó khiến anh không thể nhẫn nhịn, đầu tiên là nhìn lén anh, rồi lại đá bị thương anh, là một người đàn ông, nếu anh vẫn còn có thể tiếp tục nhẫn nhịn thì không còn là đàn ông nữa.
Nghĩ tới điểm này, anh lại cảm thấy phía dưới lại khó chịu, mặc dù bác sĩ cá nhân của anh đã kiểm tra, nói không vấn đề gì chỉ cần tĩnh dưỡng là ổn, nhưng rõ ràng anh nhìn thấy sự ái ngại trong ánh mắt của bác sĩ.
Từ nhỏ tới lớn, đại thiếu gia ăn sung mặc sướng như anh có bao giờ chịu nhục nhã như vậy đâu, đúng là một nỗi sỉ nhục.
Vốn dĩ tìm được cô ta định xông tới trút giận, bây giờ cô ta lại là chị em tốt của Cung Vũ Ninh, Cung Vũ Ninh lại là cục vàng cục bạc của anh em tốt Hạ Lăng Sơ của anh, anh còn có thể làm gì đây?
Bao nhiêu oán hận trong lòng anh bây giờ cũng chỉ có thể nuốt xuống, anh chỉ hi vọng sau này có thể bồi thường lại, nếu không anh cũng thật oan uổng.
Chặng đường từ công ty Hạ Lăng Sơ tới khách sạn, không phải quá xa, lại không phải giờ cao điểm buổi trưa nên xe anh cứ thể chạy thẳng tới khách sạn.
Mười lăm phút tới nơi, anh bước nhanh vào, gọi điện thoại cho Cung Vũ Ninh.
Đầu bên kia là giọng nói ngọt ngào, mong ngóng của Cung Vũ Ninh: “Anh tới chưa vậy?”
“Ừ, anh tới rồi, đang ở dưới lầu, em ở đâu?”