Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1232: Chương 1232




Cung Vũ Ninh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Lăng Sơ: “Người đó là cậu của anh à?"

"Đúng vậy! Sau khi bà ngoại anh mất thì ông ngoại anh đã cưới một người vợ khác, cậu chính là do người vợ sau của ông sinh ra, cậu cũng chỉ lớn hơn anh có ba tuổi nhưng bây giờ đã giữ chức phó tổng thống của nước này."

"Oa, cậu anh thật giỏi, còn trẻ như vậy đã làm tới chức phó tổng thống rồi." Cung Vũ Ninh cười và khen ngợi.

"Cậu em chẳng phải cũng là tổng thống của nước em sao?" Hạ Lăng Sơ cười nói.

"Đúng vậy! Cậu em làm tổng thống khi mới chỉ mới hơn ba mươi tuổi!" Cung Vũ Ninh gật đầu.

"Lăng Sơ, cậu nhanh lên, mình sắp buồn chết rồi đây này." Lúc này, Nhiếp Quân Cố từ trong đám đông đi ra, trong bữa tiệc hôm nay không có nhiều người trẻ tuổi, phần lớn đều là những người lớn tuổi hơn.

"Mình cũng đang tìm cậu, đi thôi, chúng ta đi qua bên kia ăn chút gì đó." Hạ Lăng Sơ nói với anh.

"Mình vừa nhìn thấy cậu út của cậu, không ngờ anh ta cũng tới." Nhiếp Quân Cố nói với anh.

"Tôi cũng vừa chào hỏi cậu ấy xong." Hạ Lăng Sơ trả lời rồi nắm tay của Cung Vũ Ninh đi về phía tiệc đứng.

Ba người đi cùng với nhau nên bầu không khí lại tự nhiên thoải mái hơn nhiều, Hạ Lăng Sơ và Nhiếp Quân Cố nói về tình hình gần đây và chuyện trong Hạ gia, Nhiếp Quân Cố nghe được cũng căn dặn anh phải cẩn thận hơn.

"Vũ Ninh, bao giờ em về nước vậy?"

"Có thể em sẽ về vào cuối tháng! Chuyện này còn không chắc lắm." Cung Vũ Ninh mỉm cười, bây giờ Hạ Lăng Sơ gặp phải chuyện này làm cô thật sự lo lắng không muốn rời đi.

"Gần đây anh và Cổ Duyệt có liên lạc với nhau không?" Cung Vũ Ninh giả vờ tò mò hỏi.

Nhiếp Quân Cố mỉm cười: “Gần đây anh tương đối bận rộn nên chưa có liên lạc với cô ấy."

Cung Vũ Ninh không khỏi thầm nghĩ, xem ra duyên phận của hai người này cũng không giống như cô tưởng tượng, hai nước xa xôi như vậy mà bọn họ muốn ở bên nhau thì khoảng cách cũng chính là một vấn đề.

Nghĩ tới điều này, cô lại nhìn về phía Hạ Lăng Sơ, có lẽ khi mình thật sự thích một người thì sẽ không bao giờ suy nghĩ về vấn đề này.

Hạ Lăng Sơ gắp vào đĩa của cô một miếng thịt bò, Cung Vũ Ninh cảm thấy ngọt ngào và cúi đầu ăn.

Nhiếp Quân Cố ở bên cạnh thấy vậy thì rất hâm mộ, trong đầu anh tự nhiên nhớ đến bóng dáng của Cổ Duyệt, nếu như cô ấy cũng ở đây thì tốt rồi.

Nhiếp Quân Cố vẫn cho người ta cảm giác bất cần đời, nhưng người thật sự hiểu rõ anh lại biết được bản chất của anh là một người đàn ông tốt, chỉ có điều anh sinh ra trong một gia đình giàu có nên bạn bè anh đều là con cháu nhà giàu, điều đó làm anh không khỏi bị bọn họ ảnh hưởng một chút.

"Vũ Ninh, nếu như em về nước thì bảo với anh một tiếng để anh mua quà cho Cổ Duyệt, em giúp anh đưa cho cô ấy nhé." Nhiếp Quân Cố nói.

Cung Vũ Ninh mỉm cười: “Vì sao anh không gửi cho cô ấy?"

"Để em tặng thay anh thì có lòng hơn." Nhiếp Quân Cố nhướng mày nói, không biết vì sao anh lại hơi sợ Cổ Duyệt, anh rất sợ nếu mình đột nhiên chủ động liên lạc thì sẽ bị cô ấy dội một chậu nước lạnh mất.

"Được rồi! Khi nào em về nước sẽ liên lạc với anh." Cung Vũ Ninh rất vui khi mang quà tặng thay cho anh.

Dù sao trong lòng cô cũng mong tình cảm của Cổ Duyệt và Nhiếp Quân Cố có thể tiếp tục phát triển. Chợt điện thoại di động của Hạ Lăng Sơ đổ chuông, anh cầm lên xem mới biết là dì mình gọi tới.

"Anh đi nghe điện thoại một lát nhé." Hạ Lăng Sơ nói với Cung Vũ Ninh rồi cầm điện thoại đi nghe.

"Alo, dì ạ."

"Lăng Sơ, cháu có thể trở về một chuyến được không, Ngưng Mạn... Ngưng Mạn đột nhiên bệnh nặng và sốt rất cao, dù hôn mê nhưng con bé vẫn luôn gọi tên của cháu." Trong điện thoại truyền tới giọng nói lo lắng của Phan Lệ.

"Sao cô ấy lại đột nhiên bị bệnh được?"

Phan Lệ lo lắng nói: “Dì cũng không biết nữa, năm giờ chiều Thần Húc phát hiện ra con bé đã sốt cao tới 40 độ, bây giờ đang ở trong bệnh viện, bác sĩ còn nói tình hình có chút nguy hiểm, cháu có thể qua đây không?"

Chồng Phan Lệ đã qua đời mấy năm nên bây giờ ngoài dựa vào con trai ra thì bà cũng chỉ có anh, nhưng Thượng Quan Thần Húc còn chưa trưởng thành nên làm việc không thận trọng, bởi vậy có rất nhiều chuyện Phan Lệ đều sẽ dựa vào Hạ Lăng Sơ.

"Dì đừng lo, cháu sẽ lập tức tới đó ngay." Hạ Lăng Sơ an ủi bà.

"Được, cháu qua đây đi!"

"Cháu đang ở cùng với Vũ Ninh, cháu muốn dẫn cô ấy đi theo." Hạ Lăng Sơ nói với dì.

Phan Lệ thở dài và nói: “Tạm thời cháu không nên dẫn Vũ Ninh đến đây! Tâm trạng của con bé còn không ổn định nên vẫn tránh cho nó bị kích thích thì tốt hơn."

Hạ Lăng Sơ trả lời: “Được rồi, cháu đưa Vũ Ninh quay về khách sạn rồi mới tới đó."

"Ừ, cháu có thể tới là được."

Hạ Lăng Sơ cúp điện thoại rồi đi tới, Cung Vũ Ninh nhìn vẻ mặt của anh là biết có chuyện gì đó xảy ra.

"Đã xảy ra chuyện gì sao anh?"

"Vừa rồi dì gọi điện thoại qua nói Ngưng Mạn đột nhiên bị sốt đang nằm trong bệnh viện, dì bảo anh đi tới đó một chuyến." Hạ Lăng Sơ nhìn Cung Vũ Ninh: “Vũ Ninh, em muốn ở lại hay là anh đưa em quay về khách sạn luôn?"

"Em sẽ rời đi cùng với anh, nhưng anh không cần đưa em về khách sạn đâu, anh cứ đi thẳng tới bệnh viện xem em họ anh thế nào đã." Cung Vũ Ninh nói.

"Được rồi, chỉ cần biết cô ấy không có việc gì thì anh sẽ lập tức trở về khách sạn với em."

"Vũ Ninh ở khách sạn không an toàn lắm, mình thấy hay là đưa cô ấy tới nhà cậu đi." Nhiếp Quân Cố đề nghị.

Ánh mắt Hạ Lăng Sơ đầy mong đợi nhìn về phía Cung Vũ Ninh: “Em có bằng lòng đi tới nhà anh không?"

Cung Vũ Ninh mím môi cười và gật đầu: “Em tất nhiên rất sẵn lòng rồi."

Nhiếp Quân Cố đứng đối diện nghe vậy không khỏi bị kích thích, anh thấy mình độc thân thì đúng là không thích hợp để đứng cùng với đôi tình nhân này.

"Vậy anh đưa em về nhà xong mới đi tới bệnh viện." Hạ Lăng Sơ kiên quyết nói, ở trong tình cảnh thế này thì anh không thể không để ý tới sự an toàn của cô được.

"Nhưng..."

"Trong bệnh viện có dì và em họ của anh nên không có việc gì đâu."

Hạ Lăng Sơ cầm tay của Cung Vũ Ninh và nói với Nhiếp Quân Cố: “Vậy còn cậu?"

"Các người đi rồi thì mình cũng đi, loại bữa tiệc thế này quá nhàm chán mà."

Nhiếp Quân Cố nhún vai và nói.

Hạ Lăng Sơ dẫn theo Cung Vũ Ninh đi ra ngoài, ở trong đại sảnh, bọn họ đã nhìn thấy bóng dáng của Phan Lê Hân trong đám người, anh ta mặc bộ vest sẫm mầu đứng ở giữa đám khách lại có vẻ cao lớn và bắt mắt.

"Em ở đây chờ anh một lát, anh qua chào cậu anh một tiếng rồi sẽ đi."

"Được." Cung Vũ Ninh gật đầu.

Hạ Lăng Sơ đi qua nói một câu, Phan Lê Hân gật đầu nhìn theo bóng dáng bọn họ rời đi.

Khi đi tới bãi đỗ xe, Hạ Lăng Sơ gọi điện cho vệ sĩ. Chiếc xe của anh vừa xuất hiện thì trong bóng tối lại có mấy chiếc xe di chuyển theo ở phía trước và sau.

Mà trong đó có một chiếc xe ô tô màu đen theo sát phía sau. Đó chính là người do Hạ Hải Dật thu xếp theo dõi bọn họ.

Hạ Lăng Sơ nhận được điện thoại của vệ sĩ nhắc anh về chiếc xe này. Hạ Lăng Sơ nói với vệ sĩ: “Yểm trợ cho tôi, tôi muốn thoát khỏi bọn họ."

Ngay lập tức, trong mấy chiếc xe phía sau có một chiếc xe việt dã chạy nhanh tới và cản đường của bọn họ, mà lúc này chiếc xe của Hạ Lăng Sơ lập tức tăng nhanh tốc độ rồi rẽ vào một con đường khác, buổi tối vốn rất khó theo dõi nên chỉ thoáng cái Hạ Lăng Sơ lại thoát khỏi tầm mắt của bọn họ và chở theo Cung Vũ Ninh đi về phía nhà của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.