Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1252: Chương 1252




Vết thương của Hạ Lăng Sơ đang hồi phục, thể chất của anh vốn rất tốt, mặc sơ mi và comple trông giống như người bình thường.

Hôm nay anh nhất định phải tới công ty, Cung Vũ Ninh ở nhà đợi anh, đồng thời cô cũng có việc của mình cần làm, trong nhà của Hạ Lăng Sơ thiếu vài bức tranh trang trí, anh hi vọng nếu cô có thời gian có thể vẽ thêm vài bức cho nhà anh.

Cung Vũ Ninh đương nhiên rất vui vẻ, trong nhà của anh có tác phẩm của cô, đây cũng là một việc vô cùng ý nghĩa.

Tập đoàn Hạ Thị, Hạ Lăng Sơ ngồi trong phòng làm việc, laptop trước mặt anh đang phát hình ảnh Hạ Hải Dật lấy trộm tài liệu, trộm giá thầu thấp nhất của công ty như thế nào, những đoạn video này đã ghi lại tội danh trộm cắp thương mại mà anh ta phạm phải.

Hạ Lăng Sơ ngẫm nghĩ, sau đó gọi điện thoại cho ông mình.

"Alo! Lăng Sơ." Đầu bên kia là giọng của Hạ lão gia truyền tới.

"Ông ơi, con chuẩn bị bắt đầu hành động rồi."

"Ừ! Hãy làm theo cách của con! Không cần để ý tới cảm nhận của ông, phải xử lý ra sao thì xử lý như vậy." Giọng Hạ lão gia không hề có vẻ nương tình.

"Ông không sao chứ!”

"Ông không sao, bên ông sẽ cung cấp một phần tài liệu cho con, con hãy giao cả cho luật sư của con xử lý."

"Vâng." Hạ Lăng Sơ đáp lời.

Buổi chiều, hai cố vấn luật sư cao cấp của anh xuất hiện tại văn phòng, sau khi xem xong toàn bộ tài liệu, họ lập tức khởi tố và giao cho phía cảnh sát, để cảnh sát ra mặt xử lý vụ việc này.

Phía cảnh sát lập tức thụ lý vụ án, mọi điều vấn đề đều chỉ về phía Hạ Hải Dật.

Chỉ cần phía cảnh sát có được lệnh bắt giữ sẽ lập tức tiến hành bắt giữ Hạ Hải Dật.

Do tập đoàn Hạ Thị có tiếng tăm rất lớn ở trong nước, bên phía cảnh sát không dám chậm trễ, năm giờ chiều cùng ngày đã làm xong thủ tục thông báo bắt giữ.

Hạ Lăng Sơ nhận được điện thoại của cảnh sát trưởng đích thân gọi tới nói với anh rằng, có thể lập tức tiến hành bắt giữ Hạ Hải Dật.

Hạ Lăng Sơ giao toàn bộ quyền hạn cho phía cảnh sát, Hạ Hải Dật đây là đúng người đúng tội.

Phía cảnh sát lập tức hành động, điều tra được Hạ Hải Dật đang ăn tối ở nhà tình nhân Tống Dung Dung, vừa hay Tống Dung Dung cũng là đối tượng họ bắt giữ lần này, còi cảnh sát lập tức rú vang chạy thẳng tới căn hộ sang trọng của Hạ Hải Dật ở trung tâm thành phố.

Hạ Hải Dật lúc này đang ăn tối cùng Tống Dung Dung ở nhà, gần đây ăn cá ăn thịt bên ngoài ngán rồi, anh ta muốn cùng Tống Dung Dung ăn chút thanh đạm ở đây.

Tống Dung Dung là một người rất có thủ đoạn, có thể nắm giữ được dạ dày của anh ta.

Tống Dung Dung bưng nốt đĩa thức ăn cuối cùng, rót hai ly rượu, một ly đưa cho Hạ Hải Dật ở trước mặt, một ly cầm trong tay, uyển chuyển ngồi xuống.

"Hải Dật, nào, em kính anh một ly, chúc anh sớm ngày có được tất cả."

Hạ Hải Dật nâng ly, rất tự tin nói: "Anh sắp có được ngay rồi."

"Vậy sao? Vậy anh không được quên em đâu đấy!”

"Đương nhiên là không rồi, em là bảo bối của anh!” Hạ Hải Dật nói với cô ta những lời mật ngọt.

Tống Dung Dung lúc này cũng đang mộng tưởng về tương lai tốt đẹp, chỉ cần có thể ở bên Hạ Hải Dật, cô sẽ không thiếu vật chất để hưởng thụ.

Đúng lúc hai người cụng ly chuẩn bị uống rượu, Tống Dung Dung liền nghe thấy bên ngoài có tiếng còi cảnh sát, cô ta nhìn Hạ Hải Dật ở đối diện: "Muộn thế này sao gần đây vẫn có tiếng xe cảnh sát?”

Hạ Hải Dật không để tâm: "Em lo gì chứ, đâu liên quan gì tới em."

Tống Dung Dung dù sao cũng từng làm một số việc phạm pháp, lúc này trong lòng có chút bất an, cô ta lắng tai nghe tiếng xe cảnh sát như thể đang chạy về phía biệt thự của họ.

Sắc mặt Hạ Hải Dật cũng dần trở nên căng thẳng, anh ta cầm chắc ly rượu, kinh ngạc lắng nghe tiếng còi xe cảnh sát mỗi lúc một gần, như thế có tới để bắt họ.

Sao lại như vậy được? Sao cảnh sát lại muốn bắt anh.

Hạ Hải Dật đặt ly rượu xuống, bước ngay tới chỗ rèm cửa ở bên cạnh, anh ta đưa tay vén nhẹ một góc rèm cửa lên, nhìn ánh đèn chói mắt của xe cảnh sát, toát lên sự uy nghiêm, những chiếc xe đang chạy bỗng nhiên dừng lại trước cổng biệt thự của anh.

"Hải Dật, việc này là sao? Lẽ nào là tới bắt chúng ta?” Tống Dung Dung lập tức sợ hãi túm lấy cánh tay anh ta, vẻ mặt hốt hoảng.

Hạ Hải Dật lập tức an ủi cô ta một câu: "Đừng hoảng, không có việc gì cả, anh nấp tạm đi trước đây."

"Sao? Em đi?” Tống Dung Dung kinh ngạc, lúc này rồi anh lại đẩy cô ra?

"Đi đi! Dùng nhan sắc của em thử đi, xem có thể giữ chân bọn họ hay không."

"Vậy còn anh thì sao?” Tống Dung Dung hoảng hốt hỏi, vừa rồi còn nói cô ta là bảo bối, bây giờ chính anh ta đẩy cô ra làm con tốt thí?

"Ngoan, đi đi! Anh sẽ đứng đây nhìn em." Hạ Hải Dật đẩy cô ta ra khỏi cửa.

Lúc này Tống Dung Dung mặc dù sợ vỡ mật nhưng mệnh lệnh của Hạ Hải Dật cô cũng không dám chống lại, chỉ đành bước ra.

Khi chuẩn bị đẩy cửa đi ra, Hạ Hải Dật túm lấy chiếc túi trên sofa, vội vã bỏ chạy về hướng cửa sau, Hạ Hải Dật sợ hãi thật rồi, anh ta biết lần này là tới bắt mình.

Nhưng anh ta tuyệt đối không thể bị bắt.

Hạ Hải Dật nhếch nhác bỏ trốn tới cửa nhỏ phía sau, anh ta vội vàng ấn dấu vân tay, cửa mở ra, anh ta tưởng rằng như vậy là có thể cháy thoát.

Trong bóng tối, hai chiếc xe cảnh sát, đèn sáng trưng đang đợi anh ở đây giống như diêm vương.

Tiếng còi cảnh sát phía trước chẳng qua chỉ là hù dọa, cửa nhỏ sau này đã sớm có cảnh sát đứng đợi anh ta, lúc này họ đang cầm súng, chĩa thẳng về phía Hạ Hải Dật.

"Hạ Hải Dật, giơ tay lên" Đội trưởng đội cảnh sát lên tiếng.

"Các người, các người có nhầm lẫn gì không vậy, tôi là đại thiếu gia của gia tộc Hạ Thị, các người làm sao vậy?” Hạ Hải Dật lập tức nói thân phận của mình, lúc này anh ta cũng hy vọng thân phận của mình sẽ khiến cánh cảnh sát tha cho mình.

"Hạ đại thiếu gia, chúng tôi đang đợi anh, không sai, hãy đi cùng chúng tôi một chuyến!” Đội trưởng cảnh sát cười nhạt nói.

Hạ Hải Dật lập tức nghĩ tới việc muốn bỏ chạy ở hai phía, hai cảnh sát nhanh nhẹn đã lập tức giữ lấy tay anh ta, ấn anh ta nằm rạp xuống đất, đối đãi với anh ta như tội phạm bỏ trốn.

Trước cửa, Tống Dung Dung mới vừa mở cửa, đang định dùng nụ cười ngọt ngào để quyến rũ một viên cảnh sát, nào ngờ một tờ giấy xuất hiện trước mặt cô ta, còn có cả vẻ mặt không chút cảm tình của cảnh sát.

"Tống Dung Dung, cô đã bị bắt, mau đi theo chúng tôi”

Tống Dung Dung trợn tròn mắt lùi lại sau một bước, hốt hoảng nói: "Tôi đã làm sai điều gì?"

"Cô liên quan tới mục vụ trong một vụ trộm cắp thương mại." Phía cảnh sát nói rõ cho cô ta hiểu.

Gương mặt xinh đẹp của Tống Dung Dung lập tức tái nhợt, hai cổ tay cô ta đã bị đeo còng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.