Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1256: Chương 1256




Lúc này trong Thượng Quan Phủ Đệ chỉ có Phan Lệ và một người giúp việc ở nhà, bà vội vàng mời đôi vợ chồng này vào trong đại sảnh, lại sai người giúp việc mang trà lên tiếp đón.

"Phu nhân, cám ơn bà, tôi họ Trương, tôi tên là Trương Trạch Phúc, vợ tôi là Đường Mai, hơn hai mươi năm trước, chúng tôi trẻ người không hiểu chuyện đã vay nặng lãi một khoản tiền, khi đó chúng tôi mới sinh con gái, không trả nợ được, những kẻ đó muốn giết tôi, bắt vợ tôi tới sàn nhảy để làm việc kiếm tiền, tôi chỉ có thể dẫn vợ chạy trốn, nghe nói phải ngồi tàu vượt biên, con thì còn nhỏ như vậy đâu có thể theo chúng tôi lênh đênh trên biển."

"Đúng vậy, bởi vậy chúng tôi mới nén đau muốn cho con cho một gia đình tốt bụng, hi vọng có thể được nhận nuôi, bình an trưởng thành." Đường Mai khóc nức nở, bất ngờ bà ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên tủ tivi là một tấm hình chụp chung toàn gia đình rất lớn, bà vừa nhìn đã nhận ra thiếu nữ trong hình.

"Đây chính là con gái chúng tôi sao?" Đường Mai nhìn thiếu nữ có năm phần giống mình hồi còn trẻ, xúc động không nói lên lời.

Phan Lệ cũng rất kích động, không ngờ cha mẹ đẻ của Ngưng Mạn vẫn còn sống, hơn nữa lại tìm về được đây, thật tốt quá rồi

"Đúng vậy, đó là hình chụp khi con bé mười lăm tuổi, khi đó ông xã tôi vẫn còn sống, cùng chụp một tấm hình gia đình." Phan Lệ gật đầu nói.

Trương Trạch Phúc bước tới bên vợ, nói với bà: "Con gái có vài phần giống em hồi trẻ."

"Phu nhân, cám ơn bà đã nhận nuôi nó, lại dạy dỗ nó tốt như vậy!" Đường Mai cảm kích vạn phần.

Hơn nữa, tôi có thể nhận ra, đây là một gia đình đại phú đại quý, con gái tôi có thể trưởng thành trong môi trường như vậy đúng là phúc phận trời ban.

Phan Lệ cười nói: "Không cần cám ơn, có đứa con này ở bên cạnh, từ nhỏ tới lớn cũng mang lại rất nhiều niềm vui cho gia đình chúng tôi."

"Phu nhân, vậy bây giờ con bé vẫn ở bên cạnh bà sao?"

"Đúng vậy, nó ra ngoài gặp bạn rồi, chắc trước bữa tối sẽ về tới nhà, nếu hai người muốn gặp nó, bây giờ tôi có thể gọi nó về." Phan Lệ nói, bà có thể hiểu và thông cảm cho nỗi khổ năm xưa của họ.

"Chúng tôi vốn cũng là một gia đình hạnh phúc, nhưng trong nhà làm ăn buôn bán, đầu tư thất bại, vì muốn cá cược một phen nên ông xã tôi đi vay nặng lãi, nào ngờ vẫn đầu tư thua lỗ." Đường Mai nghĩ tới cuộc sống không có cảm giác an toàn năm xưa lại cảm thấy sợ hãi.

"Là lỗi của anh, là anh vô dụng, làm gì cũng thất bại!"

"Không, em không trách anh, anh cũng chỉ muốn chúng ta có cuộc sống tốt đẹp hơn." Đường Mai anh ủi chồng của mình.

Phan Lệ ngồi kế bên cũng bị tình cảm sâu đậm của họ làm cho cảm động, nhìn hai vợ chồng họ bà cũng biết ba mẹ Ngưng Mạn không thực lòng muốn bỏ rơi con.

Điều đó đối cô chắc cũng là một việc đáng mừng.

Phan Lệ thấy họ rất muốn gặp con liền nói với họ: "Hai người ngồi chơi, uống nước, tôi gọi điện thoại cho Ngưng Mạn về."

"Ngưng Mạn? Đó là tên của con bé sao? Hay quá, có cảm giác cổ điển."

"Năm xưa khi nhận nuôi con bé, trên thư của hai người không viết tên, ông xã tôi liền đặt tên cho con bé là Ngưng Mạn." Phan Lệ cười nói.

Hai vợ chồng đứng trước tấm hình, ngắm nhìn hình của con gái, trong lòng vạn phần cảm khái, đồng thời cũng cảm thấy tự hào, không ngờ con gái họ lại xinh đẹp tới vậy.

"Con bé chắc là một đứa ngoan ngoãn lương thiện phải không!" Đường Mai nói

"Nhất định rồi."

Phan Lệ lên lầu hai, gọi vào số điện thoại của Thượng Quan Ngưng Mạn.

"Alo, mẹ ạ, sao vậy?” Đầu bên kia Thượng Quan Ngưng Mạn hiếu kỳ lên tiếng.

"Con đang ở đâu vậy?"

"Con đang đi dạo phố! Mẹ có việc gì không?"

"Ngưng Mạn, bây giờ con có thể về nhà một chuyến không?"

"Bây giờ sao? Nhất định phải về sao?" Thượng Quan Ngưng Mạn hỏi.

Phan Lệ muốn cho cô một bất ngờ nên không định nói sự thật, bà chỉ dùng giọng điệu khá gấp gáp nói: "Đúng, bây giờ về."

"Vậy được thôi! Con về liền!" Đầu bên kia Thượng Quan Ngưng Mạn đáp một câu, dù sao trước mặt Phan Lệ cô ta vẫn là một người con biết nghe lời.

Phan Lệ ngẫm nghĩ, việc này vẫn phải báo cho Hạ Lăng Sơ một tiếng, trong nhà này Hạ Lăng Sơ cũng là một thành viên.

"Alo, dì ạ." Đầu bên kia là giọng nói nhỏ nhẹ của Hạ Lăng Sơ.

"Lăng Sơ, dì báo cho con một tin vui, vừa mới ban nãy, cha mẹ ruột của Ngưng Mạn đã tìm tới."

"Sao cơ? Dì chắc chắn đó là cha mẹ ruột của Ngưng Mạn chứ?” Hạ Lăng Sơ lo lắng nhất vẫn là sự an toàn của dì mình, bình thường chỉ có một mình di ở nhà, trong nhà lại có rất nhiều đồ quý giá, nếu cho ai đó vào nhà sẽ có nguy hiểm nhất định.

Phan Lệ bật cười: "Đừng lo, không phải người xấu."

"Dì, Thần Húc có nhà không? Nếu không có nhà thì con sẽ tới liền."

"Thần Húc mở mắt ra đã không thấy đâu."

"Được, vậy con qua liền." Hạ Lăng Sơ vẫn không yên tâm.

Phan Lệ thấy anh sẽ tới cũng không ngăn cản: "Được thôi, con tới đi!”

Hạ Lăng Sơ liền xuất phát từ công ty, tới thẳng nhà của Phan Lệ.

Cùng lúc đó, Thượng Quan Ngưng Mạn cũng về nhà từ trung tâm thành phố, cô khá hiếu kỳ không biết mẹ có việc gì mà gọi cô về gấp tới vậy.

Xe của Thượng Quan Ngưng Mạn chạy vào nhà, cô xách mấy túi trang phục hàng hiệu mới mua được về, nhà Thượng Quan có đầu tư, lợi nhuận hàng năm đủ để sống một cuộc sống giàu sang, cùng với việc Hạ Lăng Sơ hàng tháng đều có gửi một khoản tiền vào tài khoản cho Phan Lệ.

Phan Lệ là một người quen sống đơn giản, khoản tiền này cũng đủ cho Thượng Quan Ngưng Mạn chi tiêu hàng ngày.

Thượng Quan Ngưng Mạn xách quần áo đi vội vào đại sảnh, lập tức nhìn thấy một đôi vợ chồng ngồi trong đại sảnh, đối diện với người phụ nữ kia là Phan Lệ.

Thượng Quan Ngưng Mạn liền bước tới phía Phan Lệ: "Mẹ, mẹ gọi con về có việc gì vậy? Nhà có khách sao?”

Ánh mắt Thượng Quan Ngưng Mạn nhìn đôi vợ chồng này có phần kinh ngạc, vì họ đang dùng ánh mắt kích động nhìn cô, cô nhíu mày, rõ ràng cô không quen họ.

"Ngưng Mạn, con đoán xem họ là ai?” Phan Lệ dịu dàng nói với cô.

"Con không quen." Thượng Quan Ngưng Mạn lắc đầu, không muốn ở lại đại sảnh, cô muốn về phòng xem phim!

"Mẹ, vậy con về phòng trước nhé, tới giờ ăn cơm thì gọi con." Thượng Quan Ngưng Mạn nói xong liền xác túi quần áo lên: "Mẹ ơi, hôm nay con mua được mấy bộ đồ, mai con sẽ mặc cho mẹ xem."

Đường Mai ngồi đối diện nhìn thấy nhãn hàng trên túi quần áo cô xách, bà sống ở nước ngoài lâu năm, đương nhiên biết đó đều là hàng hiệu, mỗi bộ đồ đều có giá không hề rẻ.

"Ngưng Mạn, đừng đi vội, lại đây để mẹ giới thiệu cho con làm quen." Phan Lệ đứng dậy kéo lấy tay cô.

Thượng Quan Ngưng Mạn đặt túi quần áo xuống,được Phan Lệ kéo tới trước mặt đôi vợ chồng kia, ánh mắt cô ánh lên vẻ không hài lòng, trong lòng nghĩ thầm hai người này là bạn như thế nào với mẹ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.