Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1274: Chương 1274




May bay an toàn hạ cánh xuống sân bay, Hạ Lăng Sơ và Cung Vũ Ninh, Cổ Duyệt và Nhiếp Quân Cố bước xuống máy bay.

Đội vệ sĩ của họ thì đã ngồi máy bay tới trước rồi, đang đợi ở sảnh ngồi sân bay.

Cổ Duyệt dắt tay Cung Vũ Ninh, hai cô gái thi thoảng lại thì thầm trò chuyện, vui cười rúc rích.

Việc này khiến hai người đàn ông đều rất hiếu kỳ không biết hai cô gái đó đang nói gì.

Ra khỏi sân bay, hai đôi đã đặt trước một khách sạn năm sao gần trung tâm đấu giá, khi đặt phòng, do lần này có nhiều khách từ khắp các nơi trên thế giới tới tham gia đấu giá, vì thế, phòng rất có hạn, phòng tổng thống chỉ có hai phòng, Hạ Lăng Sơ lập tức đặt liền.

Anh và Cung Vũ Ninh bình thường đã sống cùng nhau, lúc này Cung Vũ Ninh vì muốn tác hợp cho bạn thân của mình, nên khi đặt phòng cô nói với Cổ Duyệt nói: "Tiểu Duyệt à, cậu và Nhiếp tiên sinh ở chung một phòng đi! Mình và Lăng Sơ ở chung một phòng."

Cổ Duyệt mở tròn mắt, kháng nghị trong im lặng, cô không muốn ở chung một phòng với Nhiếp Quân Cố! Nam nữ có khác biệt!

Cung Vũ Ninh đưa tay khoác cánh tay Hạ Lăng Sơ, cười tít mắt nói: "Mình không muốn rời xa Lăng Sơ"

Hạ Lăng Sơ nghe nói vậy trong lòng rất cảm động, mặc dù biết rò Cung Vũ Ninh đang đóng kịch nhưng anh vẫn thấy rất ấm áp.

Cổ Duyệt lập tức kéo cô, mỉm cười với Hạ Lăng Sơ nói: "Mượn bạn gái của anh nói vài câu."

Nói xong cô liền kéo Cung Vũ Ninh sang một bên: "Có sắc quên bạn! Cậu ở cùng mình đi!"

"Không được, lần này hai chúng mình đi cũng là muốn có kỳ du lịch ngọt ngào, sao lại tách ra được? Mình tin Nhiếp Quân Cố là chính nhân quân tử, cùng lắm thì cậu ngủ phòng chính, anh ta ngủ phòng khách."

"Không được."

"Sao thế? Lẽ nào cậu sống tới hai mươi lăm tuổi rồi mà cũng không dám ở chung phòng với một người đàn ông đấy chứ!" Cung Vũ Ninh lập tức khích cô một câu.

Cổ Duyệt lập tức sập bẫy: "Ai nói mình không dám?"

"Vậy hãy chứng minh cho mình thấy đi! Cậu có dám hay không!" Cung Vũ Ninh mỉm cười rạng rỡ nhìn cô.

Cổ Duyệt lập tức hiểu ra, cô thầm véo bạn mình một cái, trong lòng Cổ Duyệt ít nhiều cũng căng thẳng và mong đợi, thấy Cung Vũ Ninh và Hạ Lăng Sơ hạnh phúc không rời, cô chúc phúc cho họ đồng thời cũng rất ngưỡng mộ.

"Được thôi!" Cổ Duyệt cắn môi nói.

Cô quay đầu lại nhìn hai bóng người cao lớn đứng trước quầy lễ tân, Nhiếp Quân Cố đang mỉm cười nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, Cổ Duyệt lập tức đỏ mặt.

Cung Vũ Ninh dắt tay cô tới nói với Nhiếp Quân Cố: "Nhiếp tiên sinh, mấy ngày tới tôi sẽ giao Tiểu Duyệt cho anh chăm sóc đấy."

Nhiếp Quân Cố mỉm cười: "Yên tâm đi! Tôi rất biết chăm sóc người khác."

Hạ Lăng Sơ đưa tay vỗ vai anh, thẩm cổ vũ anh theo đuổi Cổ Duyệt.

Do nóng lòng đặt phòng vì thế phòng của hai người ở hai phương hướng trái ngược nhau, cách rất xa.

Sau khi ra khỏi thang máy, làm quen đường đi, Cung Vũ Ninh và Hạ Lăng Sơ liền đi về phòng của họ, Nhiếp Quân Cố và Cổ Duyệt thì rẽ vào một hành lang khác.

Cung Vũ Ninh đẩy mở cửa phòng, vệ sĩ sau lưng liền đẩy hành lý của họ vào trong sau đó mới rời đi.

Cung Vũ Ninh đứng trên ban công hít thở thật sâu, cảm giác đi nghỉ thật tuyệt.

Sau lưng, Hạ Lăng Sơ nhìn cô mặc váy dài thướt tha, đuôi váy bay trong gió, anh liền bước tới ôm eo cô từ sau lưng, tì nhẹ cằm lên vai cô.

Cung Vũ Ninh nghiêng mặt qua, dụi khẽ má lên mặt anh, cười nói: "Hy vọng Quân Cố và Tiểu Duyệt có thể chung sống ổn thỏa, thực sự hi vọng họ có thể thành đôi."

"Yên tâm đi! Có thể nhận thấy Quân Cố thích Cổ Duyệt, cậu ta mặc dù bình thường chơi bời lêu lổng nhưng lần này anh nghĩ cậu ta nghiêm túc."

Cung Vũ Ninh mỉm cười: "Thật tốt."

Hạ Lăng Sơ hôn lên má cô: "Mệt không, có muốn nghỉ một lát không?"

"Vâng, chúng mình nghỉ một lát, chốc nữa hẹn họ cùng đi ăn tối." Cung Vũ Ninh gật đầu.

Hạ Lăng Sơ giơ tay ôm lấy vai cô, khi đi tới mép giường, Cung Vũ Ninh bất giác có ý đùa giỡn, cô đưa tay đẩy Hạ Lăng Sơ ngã xuống giường.

Khi Hạ Lăng Sơ nghiêng người ngã xuống, tay anh lập tức nắm chặt lấy cổ tay cô, kéo cả cô ngã xuống chiếc giường êm ái.

Cung Vũ Ninh cười giòn tan, đưa tay ôm chặt lấy cổ anh, người đè lên người anh, muốn chiếm thế thượng phong trong trận chiến này.

Cánh tay Hạ Lăng Sơ ôm lấy eo cô, hai người nằm đè lên nhau trên giường, không khí đùa giỡn lập tức trở nên mùi mẫn tình cảm.

Đặc biệt là khi hơi thở của cả hai đều có phần rối loạn, Cung Vũ Ninh nhìn vào đôi mắt sâu thẳm cháy bỏng của anh, nụ cười trên môi cô dần trở nên e thẹn, lúc này cô mới phát hiện ra mình đang đè trên người anh.

Cung Vũ Ninh nhìn thấy trong mắt ánh có bão tố sắp ấp tới, cô lập tức dự đoán trước được nguy hiểm, liền muốn bò dậy, nhưng trong lúc này anh sao có thể cho cô cơ hội đó, anh lập tức ôm chặt lấy cô, lật người lên trên, nắm bắt thế chủ động.

Cung Vũ Ninh lúc này thật sự hối hận, sớm biết vậy đã không đùa giỡn với anh nữa.

Lúc này, trong căn phòng yên tĩnh, hơi thở của hai người đều có phần gấp gáp.

Ánh mắt Hạ Lăng Sơ nhìn chằm chặp vào gương mặt cô, nhìn nụ cười bướng bỉnh và không chịu thua trong mắt cô, anh liền nảy sinh ý định trừng phạt.

Khi anh cúi người tiến lại gần, Cung Vũ Ninh liền ngoan ngoãn dịu dàng nhắm mắt lại, đón chờ nụ hôn của anh.

Nụ hôn này khiến hơi thở của hai người càng thêm gấp gáp, cả hai đều phải kiềm chế bản thân mới không khiến cho nụ hôn này trở thành không thể cứu vãn.

Hạ Lăng Sơ ôm chặt cô vào lòng, khàn giọng nói: "Nghỉ một lát đi."

Cung Vũ Ninh vâng một tiếng, lúc này cô cũng chỉ có thể nằm nghỉ.

Ở phòng bên kia, Nhiếp Quân Cố vô cùng phong độ khi nhường phòng ngủ chính cho Cổ Duyệt, Cổ Duyệt xách hành lý đứng thu dọn ở trong phòng chính, khi thu dọn xong bước ra liền nhìn thấy Nhiếp Quân Cố đang ngồi trên sofa.

"Dọc đường anh không hề chợp mắt, anh có đi nghỉ một chút không?" Cổ Duyệt hỏi anh.

Nhiếp Quân Cố hơi mệt nhưng có những lúc anh thực sự không muốn lãng phí thời gian.

Chả mấy khi có cơ hội ở bên cô, anh phải nắm bắt.

"Cô có mệt không?" Nhiếp Quân Cố hỏi cô.

Cổ Duyệt đã ngủ được một lát trên máy bay, cô lắc đầu: "Không, tôi không mệt."

Nhiếp Quân Cố nói với cô: "Vậy có muốn xem phim giết thời gian không?"

Cổ Duyệt thấy rằng đây cũng là một cách để giết thời gian, cô liền gật đầu: "Cũng được!"

Nhiếp Quân Cố nói với cô: "Thích xem phim gì?"

"Xem phim khoa học viễn tưởng! Tôi thích xem những bộ phim bom tấn." Cổ Duyệt nói xong liền ngồi xuống bên cạnh anh.

Nhiếp Quân Cố đưa điều khiển cho cô chọn, anh đứng lên tới bên tủ lạnh nói với cô: "Thích uống nước gì đây?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.