Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1282: Chương 1282




Trong chiếc xe yên tĩnh, Cổ Duyệt cảm thấy hơi thở nghẽn tức, nhìn sợi dây đeo trên tay, lại nhìn người trườn thân qua, người đàn ông dùng ánh mắt thâm tình nhìn cô chăm chú.

“Anh... anh nói gì vậy?” Cổ Duyệt hỏi kĩ lần nữa.

“Tiểu Duyệt, anh thích em, em làm bạn gái của anh nhé!” Ánh mắt của Nhiếp Quân Cố nhìn cô tràn đầy kì vọng và nghiêm túc, nói lại lần nữa.

Khuôn mặt nhỏ xinh xắn của Cổ Duyệt liền đỏ lên, cô cắn cắn môi, bị trực tiếp tỏ tình như vậy, có chút trở tay không kịp, cô hoàn toàn chưa chuẩn bị tư tưởng gì cả!

“Em...” Lúc này Cổ Duyệt chả biết nên làm gì nữa, chẳng lẽ đồng ý với anh ta sao?

Nhưng mà, sự việc phát triển hơi nhanh có đúng không! Phải nói là, cô cũng là một người khờ khạo về mặt tình cảm, mấy năm nay, ngay cả mối tình đầu mùi vị gì cô còn không biết.

Bởi vì đó giờ cô là con người lo học hành, lấy bằng cấp, cũng do tính cách của em trai cô, vì không muốn làm cha mẹ thất vọng, nên cô chỉ còn cách vùi đầu cố gắng.

“Cái đó... em có thời gian để suy nghĩ không?” Cổ Duyệt cảm thấy đầu óc sắp rối tung, hoàn toàn trống rỗng.

Nhiếp Quân Cố chớp chớp mắt, “Được, sáng mai cho anh câu trả lời.”

Cổ Duyệt mắc cỡ gật đầu, “Được.”

Dứt lời, cô nghĩ tới sợi dây đeo tay hơi đắt tiền, nói với anh, “Sợi dây này em không thể lấy, quý trọng quá.”

Nói xong, cô chuẩn bị giơ tay tháo ra, lúc này, một bàn tay to nắm lấy tay cô, cản trở hành động tháo gỡ đó.

“Đối với anh mà nói, những thứ này chả là gì cả, chỉ cần em thích, đều quan trọng hơn tất cả mọi thứ.” Giọng điệu của Nhiếp Quân Cố, trong chiếc xe yên lặng, đặc biệt trầm lắng, nam tính.

Hơi thở của Cổ Duyệt lại gấp gáp thêm vài phần, cô nuốt ngụm nước miếng, nhìn bàn tay bị anh nắm chặt lấy, cô thử rút ra, nhưng Nhiếp Quân Cố nắm chặt lắm. “Đi về thôi! Tối nay em phải suy nghĩ thật kĩ, ngày mai cho anh câu trả lời.” Nhiếp Quân Cố nói xong, đẩy cửa xe, đi xuống.

Cổ Duyệt vẫn chưa phản ứng lại, anh đã đi đến cánh cửa bên cạnh ghế lái, Cổ Duyệt ấn mở cửa xe, chớp chớp mắt hỏi, “Sao vậy?”

“Anh cảm thấy tối nay em không tiện lái xe, để anh lái cho!” Nhiếp Quân Cố thấp giọng cười nói với cô.

Cổ Duyệt liền cảm thấy anh ta nói có lý, cô của lúc này, đầu óc mơ hồ, không thể lái xe được.

Cô đẩy cửa xuống xe, Nhiếp Quân Cố thấy cô chủ động ngồi qua ghế lái phụ, anh cười rồi mở cửa xe ngồi vào ghế.

Trên đường về, Cổ Duyệt đôi lúc chạm vào sợi dây đeo trên tay cô, nghĩ đến tình cảnh khi nãy ở trong tiệm trang sức đá quý, khi anh nói mình đã có bạn gái, lúc đó, trái tim cô bỗng dưng bị gì đó đâm trúng, có chút nhức nhói.

Lúc này, nhìn sợi dây trên tay, khóe miệng cô lén lén nhếch lên.

Về đến nhà, Cổ Duyệt liền vào phòng, bởi vì, cô cần tìm gấp một chỗ yên tĩnh, hoàn cảnh riêng tư, suy nghĩ kĩ càng về vụ việc này.

Rốt cuộc có nên đồng ý với anh không nhỉ? Xem ra, tối nay cô cần phải suy nghĩ kĩ, làm bạn gái của anh, có lợi ích gì!

Trong khách sạn, Cung Vũ Ninh bất chợt, lại ở trong phòng của Hạ Lăng Sơ đến hơn mười giờ tối, tuy chẳng có xảy ra chuyện gì, chỉ đơn giản là ở bên cạnh anh, nhưng cảm giác vẫn thú vị hơn là có xảy ra chuyện gì đó, cảm thấy thỏa mãn.

Hai người bàn bạc về vấn đề hôn lễ, lần này Hạ Lăng Sơ quyết định về nhà, lập tức chuẩn bị hôn lễ, anh khát khao cưới cô về gấp hơn bất cứ ai.

Cung Vũ Ninh hiện giờ, đứng trên lan can, cũng chưa hề nghĩ tới, sau khi anh trai kết hôn, chưa tới nửa năm, cô lại gả mình đi.

Trước đó Cung Vũ Ninh nói gì ta? Còn tính trước năm ba mươi tuổi, cũng chưa chắc sẽ kết hôn!

Bây giờ, thật là tự vả nhanh quá đi mà!

Cung Vũ Ninh tự suy nghĩ, liền muốn cười, đang lén lút cười, sau lưng có đôi tay ôm lên, ôm chặt vòng eo của cô, giọng nói trầm thấp quyến rũ vang lên, “Đang cười lén gì đó!”

Cung Vũ Ninh xoay người, đứng đối mặt với anh ta, cô chớp chớp đôi mắt to trong veo nhìn anh đánh giá, chính là sự xuất hiện của anh, khiến cô tự vả.

Nhưng mà, nhìn qua nhìn lại thì người đàn ông này, cô cảm thấy tự vả cũng đáng.

“Nhìn gì vậy?” Hạ Lăng Sơ bị đôi mắt của cô, nhìn chăm chú có chút tâm trí hoảng loạn.

Chẳng lẽ cô còn chê anh chỗ nào nữa sao?

“Nhìn người đàn ông của em chứ sao?” Cung Vũ Ninh không hề mắc cỡ nói.

Hạ Lăng Sơ cười phì một tiếng, tâm trạng vui tươi lên, giơ tay vuốt khuôn mặt của cô, “Vẫn chưa phải.”

“Tại sao vẫn chưa phải, anh hối hận khi cưới em sao?” Cung Vũ Ninh trêu chọc nói.

Nhưng mà, người đàn ông nào đó căng thẳng ôm chặt chiếc eo của cô, thật chặt, “Sao có thể? Cả đời này anh không hề hối hận khi cưới em.”

“Vậy sao anh nói vẫn chưa phải...”

Đáy mắt Hạ Lăng Sơ lóe lên ý cười mờ ám, ánh mắt đó ám chỉ ý nghĩa mà anh đang muốn biểu đạt.

Cung Vũ Ninh nhìn sơ đã hiểu, cô lập tức xấu hổ đấm vào ngực anh, có chút bá đạo nói, “Yên tâm, anh rất nhanh sẽ trở thành người của em thôi.”

Hạ Lăng Sơ trực tiếp bị câu đáp này làm sững người vài giây, sau đó, là niềm vui thích vô tận.

Đêm này, Cung Vũ Ninh ngủ lại ở khách sạn, Hạ Lăng Sơ ngủ trên ghế sofa, nhường phòng ngủ chính cho cô.

Và ở một căn hộ khác, Cổ Duyệt lật qua lật lại ngủ không được, trong đầu, toàn là lời nói của Nhiếp Quân Cố, trong lòng cô vừa vui, lại có một mối lo sợ căng thẳng.

Trong cuộc chiến day dứt giằng xé, cô trực tiếp buồn ngủ chìm vào giấc ngủ luôn.

Và ở một nơi khác, Nhiếp Quân Cố cũng bị mất ngủ, anh gối đầu lên tay, đôi lúc nhìn ra phía cửa, mong chờ đáp án của ngày mai.

Hồi trước anh cực kì tự tin, đặc biệt trước mặt phụ nữ, anh luôn cảm thấy mình có đầy đủ ưu thế, nhưng lúc này, bỗng dưng anh cảm thấy hoảng loạn, rất sợ bị từ chối.

Đương nhiên, Nhiếp Quân Cố vẫn quyết định từ tận đáy lòng, nếu như cô cự tuyệt, vậy thì đợi cơ hội tỏ tình tiếp vậy! Chưa bao giờ anh gặp được người con gái khiến anh rung động đến như vậy.

Cổ Duyệt là người đầu tiên, cũng là người khiến anh nảy sinh ý định thành lập gia đình, và, trái tim phiêu dạt bấy lâu nay, cũng nên tìm một bến đỗ thôi.

Buổi sáng.

Nhiếp Quân Cố thức trắng vác đôi mắt đỏ chót, bởi vì suốt nguyên đêm hôm qua anh không có ngủ, đợi thẳng tới trời sáng, đôi lúc anh coi thời gian, không suy nghĩ gì cả, thức trắng đêm.

Khi nhìn thấy ngoài trời hiện lên áng mây trắng, anh lập tức trở nên hưng phấn, cho dù vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, nhưng tinh thần rất tốt.

Trời sáng rồi, cô đã nghĩ ra đáp án rồi chứ!

Cổ Duyệt là một động vật sinh học rất chuẩn giờ giấc, vào bảy giờ rưỡi thì cô không ngủ tiếp được nữa, khoảnh khắc vừa mở mắt ra, cô liền nghĩ đến việc trả

lời cho Nhiếp Quân Cố.

Nhưng cô vẫn chưa nghĩ xong, phải làm sao đây? Cổ Duyệt ngồi dậy, nhìn bàn trang điểm bên cạnh, là sợi dây đeo tay vô cùng đắt tiền, cô đương nhiên không thể vì anh tặng món quà đắt tiền như thế liền đồng ý.

Trong mắt của cô, tình cảm không thể mua chuộc bằng vật chất được, cô muốn nhìn rõ nội tâm của người đàn ông, muốn biết anh là một con người như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.