Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1293: Chương 1293




Chắc chắn cô người mà bố mẹ nuôi dạy để trở thành người kế thừa sản nghiệp gia đình, nếu như cô không ở bên cạnh họ thì họ phải làm thế nào đây?

Trong ánh mắt Cổ Duyệt hiện lên vẻ lo âu, bị Nhiếp Quân Cố nhìn thấy, anh không nhịn được mà lo lắng hỏi: "Sao thế?"

"Em đã từng nói với mẹ em về việc lấy chồng xa, họ... hình như họ không muốn em lấy chồng xa." Cổ Duyệt thở dài một hơi, lúc cô nói chuyện với mẹ mình, bà ấy đã kiên quyết phải giữ cô lại bên cạnh họ, hoặc là gả cô đến một nơi gần họ nhất, nhưng bây giờ lại là một nước khác.

Ánh mắt của Nhiếp Quân Cố hiện lên vẻ lo âu, anh vội vàng nói: “Vậy thì chúng ta mang cả họ đi, như vậy, chúng ta có thể làm bạn với họ, chăm sóc họ."

Cổ Duyệt vẫn còn một chút sự lạc quan, cô nói: “Lần này em sẽ quay về nói chuyện kỹ càng với ba mẹ, để xem ba mẹ nghĩ thế nào!"

Tiếng lòng của Nhiếp Quân Cố được nói ra rất nhanh, chẳng lẽ tình cảm giữa họ lại phải chịu thử thách bởi khoảng cách của hai quốc gia nữa à? Nhưng cho dù thế nào thì hắn cũng sẽ không buông tay Cổ Duyệt.

Cổ Duyệt nhìn thấy ánh mắt hắn vẫn chứa đầy sự lo âu, cô vừa cười vừa xoa dịu: "Anh yên tâm, ba mẹ em cũng là người thấu tình đạt lý, họ cũng sẽ suy nghĩ cho cuộc sống của em thôi."

Nhiếp Quân Cố vươn tay kéo cô lại, rồi ôm lấy eo cô từ phía sau: "Được, cho dù thế nào thì cả cuộc đời này anh cũng chỉ cần em."

Trong lòng Cố Nguyệt hiện lên sự ngọt ngào, cô rất ít khi tiếp xúc thân mật với đàn ông như thế, nhưng mà anh thì khác, sự gần gũi của anh làm cô cảm thấy rất dễ chịu.

"Được, em cũng sẽ không buông tay." Cố Nguyệt đáp lại một câu, lúc này, trên gò mà cô xuất hiện một dấu vết ẩm ướt.

Là nụ hôn của Nhiếp Quân Cố.

Toàn thân Cổ Duyệt lập tức trở nên căng thẳng, ánh mắt cô hơi trừng lên, rõ ràng là bị nụ hôn này làm cho hoảng sợ.

Nhiếp Quân Cố cảm thấy tòa thân cô thẳng đờ như một sợi dây nên không khỏi khẽ cười hỏi: "Em làm sao thế?"

Hô hấp của Cổ Duyệt trở nên hơi gấp gáp: “Em không sao."

Chỉ là cô chưa thích ứng được với khoảnh khắc quá thân mật với đàn ông như thế.

"Đi, xuống dưới thôi! Ba mẹ anh đã chuẩn bị cơm tối xong xuôi rồi."

"Ừm!" Cổ Duyệt gật đầu.

Ba mẹ của Nhiếp Quân Cố đều là những người có học thức và cư xử rất đúng mực, vừa hay, từ nhỏ đến lớn tình cách của Cổ Duyệt cũng rất tốt, học hành giỏi giang, con đường lớn lên của khiến người khác vô cùng ngưỡng mộ, điều này khiến cho Nhiếp Quân Cố nghe muốn tặc lưỡi, không ngờ rằng, một người nhỏ bé và yếu ớt như thế trong đầu lại chứa nhiều học thứ như vậy.

Nhưng mà, Cổ Duyệt có một điều không tốt, theo như cô nói đó là cô chỉ chú ý đến chuyện học hành, học nhiều đến nỗi ngốc cả người, thể cho nên, lớn thế này rồi mà nắm tay đàn ông vẫn thấy ngại.

Lúc này Nhiếp Quân Cố có một suy nghĩ rằng hắn đã nhặt được một bảo bối rồi.

Ba mẹ Nhiếp gia rất vừa lòng với Cổ Duyệt, chỉ hận không thể chuẩn bị hôn sự cho con trai để cưới cô về nhà sống cùng bọn họ ngay lập tức.

Nhưng mà, chuyện này cũng không vội được, nhất định phải nhận được sự đồng ý của ba mẹ Cổ Duyệt.

Khuya một chút, Nhiếp Quân Cố đưa Cổ Duyệt về khách sạn, vì sự an toàn của cô nên Nhiếp Quân Cố cũng thuê một phòng ở sát bên phòng cô để chăm sóc lẫn nhau.

Nhưng mà, sau khi hiểu rõ quá trình trưởng thành của Cổ Duyệt, rất nhiều suy nghĩ của Nhiếp Quân Cố đều bị dồn nén lại, nếu không, anh sợ rằng Cổ Duyệt sẽ bị dọa chạy mất.

Cho nên, anh nhất định phải dốc lòng bồi dường tình cảm với cô, rồi từ từ nói ra tình cảm của mình, rất nhiều người đàn ông bên cạnh anh đều nói rằng tình cảm của họ đều là sự chủ động kịch liệt, dây dưa triền miên, dùng vật chất để đổi lấy trái tim của phụ nữ.

Nhiếp Quân Cố biết, nhưng thứ này không thể dùng với Cổ Duyệt được, bởi vì Cổ Duyệt không phải là một cô gái coi trọng vật chất, điểm này chính là điểm mà Nhiếp Quân Cố yêu thích, cô là một cô gái sống tình cảm, cần phải làm cô cảm động từng chút một, từng bước đoạt lấy trái tim cô.

Đến lúc cô yêu anh rồi, anh nghĩ, tình cảm của họ sẽ đời đời kiếp kiếp. Màn đêm buông xuống, Hạ Lăng Sơ và Cung Vũ Ninh ăn xong cơm tối ở nhà lớn của Hạ gia thì liền quay về nhà.

Mặc dù đã trải qua rất nhiều thời gian trong thế giới của hai người, nhưng mà, cuộc sống sau hôn nhân lại là một mùi vị khác.

Lúc vừa mới xuống xe đi vào cửa, Cung Vũ Ninh liền cảm thấy người đàn ông bên cạnh thân nhiệt nóng như lửa, cô cảm thấy toàn bộ cơ thể mình đang bị ánh mắt của hắn nhìn mãi không dứt.

Cô đi đến phòng để quần áo, vừa mới cởi túi và áo khoác ra thì liền cảm thấy một luồng hormone đàn ông mát rượi phía sau ập đến, một giây sau, cô bị người đàn ông ép vào tường.

Cung Vũ Ninh cười khúc khích, cố ý thẳng người lên định chạy, điều này đã khơi dậy lòng ham muốn chinh phục của đàn ông. Anh lập tức đuổi theo, hai người đuổi bắt trêu ghẹo nhau trong phòng ngủ chính.

Mãi đến khi cả cơ thể của Cung Vũ Ninh bị người đàn ông vác lên, một giây sau, cô bị anh đè lên giường, lúc này, trong ánh mắt của hai người đều là ý cười, hô hấp trở nên dồn dập, nhưng ngọn lửa sôi sục trong ánh mắt lại như đốt cháy cả người.

Cung Vũ Ninh ôm lấy cổ anh không buông, cô chủ động hôn lên gò má hắn một cái: “Ông xã, em có một yêu cầu nho nhỏ."

"Ừm!"

"Thể lực của anh có thể đừng tốt như thế được không."

Hạ Lăng Sơ: “..."

Cung Vũ Ninh cười hì hì, Hạ Lăng Sơ cúi người mang theo một tia trừng phạt, hắn nói: “Không được, không tốt thì làm sao thảo mãn được vợ của anh?"

Cung Vũ Ninh hối hận rồi, nếu sớm biết thế này thì đã không nhắc đến.

Rõ ràng người đàn ông này đã phải đè nén quá lâu rồi, cho nên một khi đã bắt đầu chìm đắm thì tiết tấu sẽ không ngừng lại được.

Dù sao thì người ta cũng giữ mình bao nhiêu năm rồi, có thể không nhiệt tình như lửa được sao?

Sáng tinh mơ, ở trường đại học.

Hoạt động bán hàng từ thiện đang được diễn ra, đây đều là những thứ do sinh viên tự tay làm ra, có đồ handmade, có quần áo, có đồ dùng hàng ngày, đây là hoạt động quên góp diễn ra hàng năm, sinh viên dẽ không lấy một chút nào, toàn bộ lợi nhuận thu được sẽ được quyên góp cho những nhân viên mắc bệnh nặng cần hỗ trợ.

"Lạc Y, mau mặc lên đi, chúng ta phải xuất phát rồi." Một cô gái tràn đầy sức sống lấy ra một chiếc áo khoác có in chữ nhân viên bán hàng rồi khoác lên người Nhan Lạc Y.

Bởi vì giúp bạn cùng phòng ký túc xá mang đồ xuống giặt nên Nhan Lạc Y đã đến muộn, cô mặc một chiếc Hoodie dài màu lam nhạt, mái tóc dài đến tận eo được tết gọn gàng phía sau gáy để lộ ra một gương mặt nhỏ trắng nõn như trứng gà manh theo hơi thở thiếu nữ, hoàn toàn không thể nhìn ra được rằng cô đã hai mươi ba tuổi rồi, là sinh viên đã tốt nghiệp.

"Buổi bán hàng từ thiện ngày hôm nay nhất định sẽ thành công." Người bạn học nữ giúp cô sửa lại quần áo nói một cách đầy tin tưởng.

Nhan Lạc Y gật đầu: “Đúng thế, nhất định sẽ thành công."

"Lần này may mà có Lạc Y thức cả đêm làm một trăm cái móc khóa, hơn nữa, móc khóa cô ấy làm là đẹp nhất, số móc khóa lần trước đều bán hết sạch!"

"Ký túc xá của chúng tôi đều phụ thuộc cả vào Lạc Y, đẹp người, đẹp nết, lại còn khéo tay."

Nhan Lạc Y mím môi cười một tiếng: “Các cậu mà khen tôi nữa là tôi sẽ ngạo mạn đấy, đi thôi!"

Lần bán hàng từ thiện này trường đã cử ra hơn ba mươi sinh viên trẻ tuổi, tràn đầy nhiệt huyết, những thứ đồ handmade mà họ làm vừa rẻ lại tương đối dễ dùng.

Nhan Lạc Y ngồi trên chiếc xe bus mà trường đã bao trọn, đi về phía con đường rất đông người qua lại, ở đây có cửa hàng bán hàng từ thiện được xây dựng riêng cho học sinh, sinh viên, hơn nữa, còn đối diện với đường cái.

"Lạc y, cậu xem ai đến kìa." Nhan Lạc Y đang quay nghiêng đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ thì người bạn thân ngồi bên cạnh tên là Bạch Trân lấy quỳ chỏ húc vào cánh tay cô.

Nhan Lạc Y ngẩng đầu thì chỉ nhìn thấy một bạn nam mặc áo khoác nhẹ màu đen đang bước đến, vừa lên xe, ánh mắt của cậu ta đã thẳng thừng nhìn về phía Nhan Lạc Y, trong ánh mắt hiện lên ý cười thích thú.

"Hiệu Thảo Gia! Vì cậu nên cậu ấy cũng đến giúp đấy." Bạch Trân vui vẻ nói.

Nhan Lạc Y cụp mắt xuống, cô lắc đầu: “Đừng nói bậy nữa, đây vốn là hoạt động của trường."

Bạch Trân cũng không tranh cãi với cô nữa, ai chẳng biết tiếng tăm của Nhan Lạc Y ở trường chứ? Nếu như cô không quá khiêm tốn thì cô đã sớm ngồi vững ở vị trí hoa khôi giảng đường số một toàn quốc rồi.

Còn có một chuyện nữa là thân thế của cô khá bí ẩn, mọi người biết nhà cô có tiền, chỉ là ở trường học, cô sống một cuộc sống vô cùng bình thường, hơn nữa, cô luôn đi đầu trong các hoạt động mất công mà không được báo đáp, hoạt động bán hàng từ thiện cực khổ.

Lần này, bọn họ cũng chỉ đến để kêu gọi mua hàng một phen, chỉ có mười mấy người thức đêm làm ra những thứ đồ handmade này, bởi vì thời gian quá ngắn, số lượng lại nhiều nên Nhan Lạc Y đã phải thức đêm một tháng trời để làm chúng.

Đúng lúc này, Bạch Trân nhìn thấy Hiệu Thảo Lam Huyền đi về phía này nên cô vội vàng đứng dậy: “Lam Huyền, cậu ngồi đây đi."

Nhan Lạc Y lập tức kinh ngạc, cô một mực giữ Bạch Trân lại: “Cậu ngồi đây đi."

Lam Huyền thấy thế thì liền cười lên: “Tớ ngồi ở đây."

Thì ra, ở bên cạnh đã có người chiếm chỗ thay Lam Huyền rồi, là chỗ gần Nhan Lạc Y nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.