Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1328: Chương 1328




Nhan Lạc Y ngủ đến mê say, cảm giác bên tai có ai đó gọi tên mình.

“Lạc Y.”

Tiếp theo đó, khuôn mặt của cô có cảm giác bị vỗ nhè nhẹ, cô mơ màng mở mắt, vẫn đang ở trong xe, nhưng mà, khuôn mặt điển trai rời cô chỉ có khoảng cách nửa bàn tay.

Và sau đó, đầu óc của cô liền trống rỗng vài giây, cô tự dưng tựa vào lòng của một người đàn ông, còn cánh tay anh thì ôm lấy cô.

Nhan Lạc Y lập tức hít một hơi thở sợ sệt, ngước đầu lên, bờ môi mỏng quyến rũ của người đàn ông đang cong lên cười cô, “Xuống xe đi.”

Nhan Lạc Y vội vàng chớp mắt, rất có lỗi liền dựa thân thể về phía bên kia, “Xin lỗi, các hạ, tôi ngủ quên mất.”

“Không sao.” Phan Lê Hân nhìn cô lúc này, trong mắt thêm vào một vẻ sủng ái, anh có sự khẳng định tuyệt đối, cô chính là cháu gái của dì Cầm.

Bởi vì mi mắt của cô hồi nhỏ, vẫn còn lưu giữ vài phần, chẳng trách lần trước nhìn những tấm hình cũ, lại cảm thấy cô gái nhỏ bé đó có mi mắt giống với cô mấy phần.

Đây quả là duyên phận mãnh liệt, anh giăng đầy người tìm kiếm cô khắp nơi, đều không đào được tung tích của cô, còn cô thì đã lặng lẽ đến bên cạnh anh rồi.

Nhưng tối nay anh không định nói cho cô biết, khuya quá rồi, lần này khi anh chuẩn bị trở về nhà, sẽ dắt cô về theo, cho mẹ gặp mặt, thậm chí đi xét nghiệm DNA, xác nhận chút.

Nhan Lạc Y xuống xe, cô nhớ tới áo khoác vest của anh, khi cô cúi người, Phan Lê Hân đã lấy áo khoác mang trên tay của mình, sau khi chiếc xe rời khỏi, Nhan Lạc Y đi đến chỗ của anh, áo khoác vest của anh vẫn nằm yên trên vai cô.

Nhan Lạc Y thật sự có cảm giác thụ sủng nhược kinh, nếu không vì thân phận đặc biệt trên người của họ, cô thực sự tưởng rằng người đàn ông tôn quý này đang thích mình, nhưng mà, cô cảm nhận, anh đối với ai cũng thân thiện hết trơn, giống như một anh trai cả.

Nhan Lạc Y bất chợt nghĩ trong lòng, sau này ai mà gả cho anh, nhất định sẽ rất hạnh phúc!

Nhan Lạc Y cũng chỉ suy nghĩ thoáng qua trong đầu thôi, những ý nghĩ này được chôn giấu lén lút tận đáy lòng, không dám bộc lộ ra bên ngoài.

Đi vào trong đại sảnh, Nhan Lạc Y treo gọn áo khoác của anh, cô lại nhìn chiếc áo choàng bị rượu vang đỏ làm dơ, cô nghĩ nên giặt sạch sẽ mới trả về được.

Ánh mắt của Phan Lê Hân đôi lúc rơi trên người của cô, mang theo dấu hỏi, tưởng tượng năm xưa khi cô bị bảo mẫu ôm đi mất tiêu, cô đã trải qua những chuyện gì? Tại sao quanh đi quẩn lại, cô trở thành con gái nuôi của Đỗ Hữu Vọng? Chẳng lẽ Đỗ Hữu Vọng nhận nuôi cô?

“Lạc Y, xin cho phép tôi mạo muội hỏi một câu, cô và cha nuôi cô có mối quan hệ như thế nào? Ông ta nhận nuôi cô từ nhỏ sao?” Phan Lê Hân ngồi trên ghế sofa, đôi chân dài sắp lên nhau, tò mò nhìn cô.

Nhan Lạc Y đứng trước mặt anh, có chút căng thẳng lắc đầu, “Không phải, cha nuôi tôi vào lúc năm tôi tám tuổi, sau khi cha mẹ lìa đời, ông ta nhận nuôi hai chị em tôi.”

“Tại sao cha mẹ cô lìa đời vậy?” Phan Lê Hân tiếp tục truy hỏi.

Đáy mắt của Nhan Lạc Y hiện lên vẻ đau thương, cô cắn môi dưới nói, “Họ xảy ra tai nạn xe!”

Phan Lê Hân bất chợt cau mày, lại là tai nạn xe? Xem ra từ nhỏ cô đã trải qua rất nhiều chuyện, nếu như để cô biết, người nhà thực sự của cô, cũng bị tai nạn xe mà chết, cô sẽ đau lòng đến cỡ nào?

Đột nhiên, Phan Lê Hân có tâm lý không nỡ nói cô nghe sự thật, cô của hiện tại, sống rất đơn giản tốt đẹp, anh không muốn trong tâm hồn cô, đè lên thêm một lớp đau khổ. “Tôi có thể xem lần nữa dấu bớt của cô không?” Phan Lê Hân nói với cô, bởi vì lúc nãy ở trong xe, không có sáng như hiện giờ, anh sợ mình nhìn nhầm.

Nhan Lạc Y đột nhiên che đậy dấu bớt trên vai, có chút hoảng sợ nói, “Các hạ, ngài đừng xem, dấu bớt này xui xẻo lắm.”

Phan Lê Hân liền sững người, và rồi, anh nhếch môi cười, “Sao lại có cách nói như vậy nhỉ, tôi thì cảm thấy nó rất đẹp, cô đừng tự hù dọa mình nữa, qua đây.”

Nhan Lạc Y chớp chớp mắt, lời nói của anh có một loại uy lực không thể chối từ, cô bất chợt bước dần tới bên cạnh anh, sau khi ngồi xuống, cô phủi tóc ra một nửa, lộ ra dấu bớt đỏ tươi ở trên người.

Ánh mắt của Phan Lê Hân tỉ mỉ xem xét hoa văn trên đó, càng khẳng định chắc nịch về thân phận thực sự của cô.

Nhan Lạc Y bị ánh mắt của anh soi xét, trong lòng cô dâng tràn hơi thở tự ái, nhìn làn da áp vào nhau có chút khó nói.

“Tuần này, tôi tính dắt cô đi gặp một người.” Phan Lê Hân nói với cô.

Nhan Lạc Y sững sờ, kinh ngạc quay đầu hỏi, “Gặp ai vậy?”

“Mẹ tôi.” Phan Lê Hân cười nói.

Khuôn mặt của Nhan Lạc Y bỗng dưng bừng đỏ, cô có chút căng thẳng nói, “Tại sao lại dắt tôi đi gặp mẹ của anh vậy!”

“Tạm thời không nói được, đợi cô gặp bà thì cô sẽ hiểu thôi.” Phan Lê Hân suy đi nghĩ lại, cảm thấy đáng nói cho cô biết, bởi vì tài sản nhà dì Cầm cần phải có cô thừa kế.

“Vâng!” Nhan Lạc Y không dám suy nghĩ lung tung.

“Đi nghỉ ngơi đi! Tối nay không cần cô hầu hạ.” Phan Lê Hân nói xong, lại nhìn lên người cô, trong lòng nghĩ, mẹ có lòng muốn nhận cô làm cháu gái nuôi sao? Như vậy thì, giữa hai người họ, sẽ cách nhau một bậc rồi?

Nhan Lạc Y về phòng, tắm rửa sạch sẽ, liền ôm Tiểu Bạch nằm trong chăn chơi đùa, thằng nhóc nhỏ vô cùng ngoan ngoãn tựa vào lòng cô.

Buổi sáng, Phan Lê Hân đến phòng làm việc, Tần Chính liền gõ cửa đi vào, “Các hạ, ngài bảo tôi điều tra, tôi đích thân đi dò la một phen, rất tiếc, không có bất kì thông tin nào về người bảo mẫu đó cả, bà ta cũng không để lại lời dặn gì cho người thân.”

Phan Lê Hân gật gật đầu, “Được rồi, việc này anh không cần đi thám thính nữa.”

Tuy Tần Chính có chút ngạc nhiên, nhưng không tiện hỏi nhiều, liền ứng phó một câu bèn lui ra. Phan Lê Hân cầm điện thoại gọi về nhà.

“Alo, Lê Hân hả! Sao vậy?” Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Liễu phu nhân.

“Mẹ, cháu của dì Cầm, con tìm được rồi.”

“Cái gì? Thật sao? Mà sao con nói có thể vậy! Chẳng lẽ vẫn chưa xác định sao?” Bên kia Liễu phu nhân ngoài sự vui mừng, lại có chút thất vọng.

“Cần phải xác nhận lại lần nữa, con định hai ngày nữa dắt cô ấy về nhà mình, để dì Cầm giám định DNA.”

“Thật là tốt quá, ông trời thật có mắt, đứa trẻ này rốt cuộc cũng tìm được rồi? Nhanh nhanh dắt nó về cho mẹ xem.” Liễu phu nhân kích động.

Phan Lê Hân nghĩ, nếu mẹ biết sự việc này, chắc chắn sẽ thức trắng không ngủ, hay là anh cứ xác thực sự việc ngay bây giờ, chứng minh thân phận của Nhan Lạc Y, sau này gửi cô bên cạnh mẹ để nuôi dưỡng cũng tốt.

“Được, vậy tối nay con dắt cô ấy về.”

“Được, lẹ lên nha, mẹ ở nhà đợi tụi con.”

Phan Lê Hân trả lời một câu liền cúp máy, anh lại gọi một cuộc điện thoại cho bệnh viện chứa mẫu DNA, bảo họ chuẩn bị, trưa nay, anh dắt Nhan Lạc Y qua đó một chuyến.

Tất cả đã được chuẩn bị sẵn sàng, anh mới bắt tay xử lý công vụ.

Nhan Lạc Y ở nhà anh dọn dẹp, may là vẫn gọn gàng sạch sẽ, công việc quét dọn, không mệt mỏi lắm.

Cô thích cảm giác được dọn dẹp căn nhà sạch sẽ không một hạt bụi bẩn, sau khi quét dọn xong xuôi, ôm một ly trà hoa ngồi trên ghế của khu vườn, thật cảm thấy mãn nguyện.

Vào bữa trưa, Nhan Lạc Y nhận được cuộc gọi của Phan Lê Hân, bảo cô qua đó.

Nhan Lạc Y sửa soạn chỉnh tề quần áo liền đi qua đó, Phan Lê Hân đã ngồi đó chờ cầm báo đọc.

Nhà bếp đang chuẩn bị bữa ăn, Nhan Lạc Y ngồi xuống, Phan Lê Hân liền dẹp tờ báo, ánh mắt thâm thúy nhìn qua, “Buổi trưa đi bệnh viện với tôi.”

Nhan Lạc Y lập tức lo lắng nhìn anh, “Anh bị sao vậy?”

“Không phải tôi bị sao, mà là cô cần rút một ống máu để xét nghiệm, để chứng minh một sự thật.” Phan Lê Hân từ tốn nói.

“Kiểm tra sức khỏe cho tôi sao? Khi tôi vào thực tập, chẳng phải đã khám tổng quát rồi sao, không có vấn đề gì cả.” Nhan Lạc Y đáp.

Phan Lê Hân cười an ủi, “Đừng lo lắng, không liên quan đến sức khỏe của cô, cô chỉ cần phối hợp tí xíu là được.”

Phan Lê Hân vẫn không định nói cho cô biết sự thật, chỉ bằng cái dấu bớt đó, vẫn chưa thể xác nhận trăm phần trăm, chỉ khi xác định rồi, mới nói cho cô biết chân tướng sự việc.

“Được thôi.” Nhan Lạc Y gật đầu, sau đó, cô có chút căng thẳng cắn chặt môi, cô sợ rút máu!

Sau khi dùng bữa trưa, đội xe của Phan Lê Hân liền đi về hướng bệnh viện hoàng gia, khi đến bệnh viện, Phan Lê Hân dắt theo Nhan Lạc Y, dưới sự hộ tống của vệ sĩ đi vào, trái tim của Nhan Lạc Y bỗng tăng nhịp, ống máu của cô không được tốt, nhỏ lắm, lần trước cũng rút từ hai cánh tay, đau đến nỗi để lại nỗi ám ảnh.

Rốt cuộc đi tới bàn làm việc của bệnh viện, một bác sĩ tôn kính nói, “Các hạ, ngài đến rồi.”

Phan Lê Hân nhìn Nhan Lạc Y bên cạnh, “Rút máu cô ấy xét nghiệm giùm tôi, tôi muốn có bản báo cáo chi tiết nhất.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.