Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1334: Chương 1334




Lúc chiều Nhan Lạc Y đã nhận được điện thoại của Tần Chính, hắn sẽ chịu trách nhiệm đưa cô về nhà họ Đỗ.

Nhan Lạc Y đi đã được một tuần rồi, Nhan Tử Dương vì chờ cô về nên đã lùi thời gian khởi hành lại.

Cô xuống xe đi thẳng đến cổng lớn của nhà họ Đỗ, nhà họ Đỗ sở hữu một căn biệt thự nhỏ ba tầng kèm thêm một hoa viên nhỏ, nằm ở trung tâm thành phố đã được xem là một khu đất tốt rồi.

Khi Nhan Lạc Y đẩy cửa vào, Nhan Tử Dương đang tắm nắng trong hoa viên, nhìn thấy cô về thì lập tức vui mừng đến đón: “Chị, chị về rồi.”

“Ừm? Ba nuôi có nhà không?” Nhan Lạc Y hỏi một cách hiếu kỳ.

“Ba nuôi sáng sớm đã đi làm, đến giờ vẫn chưa về. Chị, công việc của chị thế nào? Có thoải mái không?” Nhan Tử Dương cười tít mắt hỏi.

Nhan Lạc Y nhìn đứa em trai nhỏ hơn bốn tuổi này, cô thật không dám tin giữa họ không có quan hệ máu mủ, cô mỉm cười gật gật đầu: “Rất thoải mái.”

“Vậy thì tốt, em không muốn chị quá vất vả, chị chờ đi, sau này em đi làm thì tiền em kiếm được đều giao cho chị giữ, chị muốn mua gì thì mua.” Nhan Tử Dương nói với cô.

Nhan Lạc Y cong môi cười: “Được đó! Vậy chị giữ giúp em, chờ lúc em cưới em dâu cho chị thì chị trả lại cho em.”

“Chị, chị còn chưa lấy chồng đó! Sao em có thể lấy vợ trước chứ? Em thì mười năm sau hẵng tính nhé! Mà chị đó, có bạn trai chưa vậy!” Nhan Tử Dương hiếu kỳ hỏi.

Gương mặt xinh xắn của Nhan Lạc Y bỗng nhiên đỏ bừng, quay lưng lại có chút xấu hổ: “Có đâu!”

“Thật sự không có à? Vậy chị có người chị thích chưa? Nếu có thì em có thể thay chị gửi thư tình!” Nhan Tử Dương trêu cô.

Trong đầu của Nhan Lạc Y lúc này không biết tại sao lại xuất hiện gương mặt của Phan Lê Hân và đôi mắt cười sâu thẳm của hắn, cô lập tức ngẩn ngơ, sao cô lại nghĩ tới hắn chứ?

“Chị, chị không lừa được em đâu, chị nhất định là có người mình thích rồi đúng không?” Nhan Tử Dương thấy chị mình còn ngẩn ra, chắc chắn là đang nhớ người mà chị ấy thích rồi. Cô lập tức bác bỏ, có chút lúng túng: “Thật sự là không có mà! Đừng có đoán bừa.”

“Vậy tối tay chúng ta đi ra ngoài ăn cơm có được không, gọi cả ba nuôi nữa, cả nhà chúng ta tụ họp.”

Nhan Lạc Y gật gật đầu: “Ừ! Chờ ba về nhé!”

Không lâu sau, xe của Đỗ Hữu Vọng đã chạy vào, Nhan Tử Dương lập tức qua đó trao đổi với ông ấy, ông ấy liền đồng ý.

Họ ăn cơm trong một nhà hàng gần đó, Đỗ Hữu Vọng gọi món mà Nhan Tử Dương thích ăn, nhìn con trai ăn rất vui vẻ, trong ánh mắt của ông ấy tràn đầy tình thương. Cô ở bên cạnh nhìn thấy hết, càng tôn kính ông hơn, chỉ cần em trai sống tốt thì cô đã thỏa mãn rồi.

Ăn cơm xong quay về, Nhan Tử Dương đã mua một cái vali mới, về phòng thu dọn hành lý, thứ hai sẽ khởi hành.

Cô cũng nhân lúc Đỗ Hữu Vọng chuẩn bị vào phòng đọc sách nói: “Ba nuôi, con có việc muốn nói với ba.”

Ông hơi kinh ngạc, quay người lại: “Vào thư phòng đi.”

Cô đi theo ông vào phòng sách, hắn đã nói với cô về quan hệ của mẹ nuôi cô và ông, vì vậy lúc này cô lại có sự cảm kích khác trước đối với ông.

Thì ra họ cũng không hoàn toàn là mối quan hệ của những người xa lạ, ít nhất ông đã từng có tình cảm với mẹ nuôi.

Đóng cửa phòng sách lại, ông ngồi xuống hỏi: “Có việc gì con nói đi!”

“Ba nuôi, con quay về phòng thực tập rồi.”

Đỗ Hữu Vọng đang chuẩn bị hút một điếu thuốc, lúc này mới vừa chuẩn bị châm, nghe thấy lời cô nói chưa kịp phản ứng lại vội vàng hỏi: “Con về đâu thực tập vậy?”

Cô trả lời thành thật: “Phòng thực tập của Phủ Tổng thống.”

Ông lập tức đứng phắt dậy một cách hết sức vui mừng: “Cái gì? Sao con lại về? Con không phải bị hủy tư cách rồi ư?”

Cô nhìn bố nuôi, tiếp tục nói: “Là ngài phó tổng thống giúp con vào lại.”

“Cái gì? Ngài phó tổng thống? Ngài ấy chiếu cố con vậy ư? Chắc ngài ấy quý mến con lắm!” Đỗ Hưu Vọng vui mừng khôn xiết, không ngờ kế hoạch của ông vòng vo tam quốc cũng đã quay về quỹ đạo.

Nhan Lạc Y cắn môi, lắc lắc đầu: “Không phải, ba nuôi, ba hiểu nhầm rồi.”

“Lạc Y à! Ba biết con chắc chắn có thể thu hút phó tổng thống, quá tốt rồi.” Đỗ Hữu Vọng chỉ cảm thấy cơ hội để bản thân thăng tiến lại đến rồi.

Cô thở dài, nói: “Ba nuôi, con vẫn còn một việc muốn nói với ba, ba nghe xong thì tạm thời đừng nói với Tử Dương được không?”

“Việc gì vậy?” Lúc này tâm trạng của ông cực kỳ vui vẻ, không có việc gì tốt hơn tin tức vừa rồi.

“Con… con không phải là con ruột của ba mẹ con, con được họ nhận nuôi.” Nhan Lạc Y nói đúng sự thật: “Đã tìm được ba mẹ ruột con rồi.”

Đỗ Hữu Vọng lập tức nhìn qua một cách kinh ngạc: “Con và Tử Dương không phải chị em có quan hệ ruột thịt? Ba mẹ ruột của con là ai?”

“Họ đã qua đời rồi, mười mấy năm trước thì đã mất rồi.” Nhan Lạc Y nói có chút đau buồn.

Đỗ Hữu Vọng chỉ cảm thấy câu chuyện trong đó phức tạp, ông vội nói: “Lạc Y, vậy con làm sao tìm được họ? Hay là họ đã tìm được con?”

“Ba mẹ ruột con và ông bà nội, họ và gia tộc phó tổng thống có quan hệ, tuy họ đã qua đời nhưng cả nhà phó tổng thống vẫn luôn tìm tung tích của con, trên vai con có một vết bớt, lần trước bị phó tổng thống nhìn thấy, ông ấy đã nhận ra con.”

Đỗ Hữu Vọng nghe xong tất cả chuyện này thì có chút không dám tin, có một chuyện ông ta cũng đã xác nhận, xem ra chắc là mẹ và bố của Nhan Tử Dương không có khả năng sinh con, nếu không cũng sẽ không có Nhan Tử Dương vào đêm hôm đó.

Nói như vậy, khả năng Nhan Lạc Y được nhận nuôi là khá lớn, lúc này Đỗ Hữu Vọng ngồi xuống, cẩn thận làm rõ mối quan hệ này.

“Nói vậy thì mối quan hệ của con và ông phó tổng thống đã tăng lên thành mối quan hệ bạn bè và gia đình rồi? Hai người là bạn bè thân thiết rồi?”

“Bà nội con và mẹ của ông phó tổng thống là chị em tốt.”

“Vậy con gọi mẹ của phó tổng thống là gì?”

“Theo vai vế thì con gọi là bà.” Nhan Lạc Y trả lời nghiêm túc.

Đỗ Hữu Vọng chỉ cảm thấy không ổn, ông lại hỏi: “Vậy con gọi ông phó tổng thống là gì?”

“Gọi là chú!” Nhan Lạc Y tiếp tục trả lời nghiêm túc.

Ông lập tức lắc đầu nói: “Không được không được, con không thể gọi phó tổng thống là chú, như vậy hai người là quan hệ trưởng bối và tiểu bối rồi.”

Vẻ mặt cô lập tức trở nên nghiêm nghị nói: “Bố nuôi, trước đây chuyện mà ba dặn đó con không thể làm được, trong lòng con, con tôn trọng ông phó tổng thống, cộng thêm quan hệ của hai nhà chúng con, con càng không làm được việc vô liêm sỉ như vậy.”

“Lạc Y, con có từng nghĩ, như vậy cơ hội của con sẽ càng lớn đó! Con chưa từng nghĩ đến việc ngồi lên chiếc ghế phu nhân phó tổng thống à? Vả lại, ba nghe nói tổng thống của chúng ta vẫn luôn ốm đau, cái chức tổng thống này sớm muộn cũng là của phó tổng thống, tương lai con có thể trở thành phu nhân tổng thống đó con biết không?” Đỗ Hữu Vọng tận tình khuyên nhủ, hiện giờ suy nghĩ của ông không những không mất đi mà ngược lại còn mãnh liệt hơn.

“Ba nuôi, con xin ba đấy, hiện giờ con có thể ở lại Phủ Tổng thống thực tập thì con đã rất mãn nguyện rồi.” Nhan Lạc Y nói một cách khẩn cầu.

Đỗ Hữu Vọng thở dài: “Lạc Y à! Tử Dương còn nhỏ, người mà ba có thể trông cậy chỉ có con. Ba tự hỏi chưa từng đối xử tệ với chị em con, đặc biệt là Tử Dương, ba đã coi nó như con trai ruột rồi, tương lai tất cả gia sản của ba đều là để nó kế thừa, con giúp ba thì chính là giúp Tử Dương.”

Nhan Lạc Y cảm ơn trong lòng, nhưng cô cũng kiên định với suy nghĩ của mình: “Ba nuôi, con có thể làm bất cứ việc gì để báo đáp ba, nhưng con không có cách nào thay ba làm một việc như thế, hơn nữa chú ấy đã là người thân trên danh nghĩa của con rồi, chú ấy giúp con không phải vì thích con, mà là vì người nhà đã mất của con.”

Hôm nay Đỗ Hữu Vọng nhận được tin tốt, nhưng tin tốt này đã lập tức đổi khác.

Phan Lê Hân chăm sóc Nhan Lạc Y chính là vì tình nghĩa cũ, nếu nói như vậy thì hắn sẽ vì ơn dưỡng dục của ông mà dìu dắt ông trong sự nghiệp?

“Nếu đã như vậy, hãy nói những lời tốt đẹp về ba trước mặt phó tổng thống nhé! Thay ba để lại ấn tượng tốt trong lòng ngài ấy.” Đỗ Hữu Vọng nói với vẻ đành chịu.

“Ba nuôi, con nhất định sẽ làm vậy, vả lại ba nuôi yên tâm, ngài phó tổng thống là người công bằng chính trực, chỉ cần ba làm tốt việc của mình thì ngài ấy nhất định sẽ nhìn thấy.” Cô thở phào, cũng coi như đã khuyên được ông.

Đỗ Hữu Vọng nhìn cô: “Lạc Y, ba khuyên con một câu, nắm bắt cơ hội chính là nắm bắt tương lai của con, con có cơ hội tiếp cận phó tổng thống rồi, đây là may mắn mà người khác có muốn cũng không được.”

“Ba nuôi? Con chưa từng nghĩ tới.” Cô lắc lắc đầu.

Đỗ Hữu Vọng lại cảm thấy trước đây mình không cho phép con bé yêu đương, không cho phép con bé tiếp cận con trai xem ra là cách nghĩ sai rồi, huấn luyện con bé đến nỗi không có chút tham vọng và suy tính nào, quá nghe lời rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.