Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1348: Chương 1348




Đỗ Hữu Vọng không dám tin khi nghe thấy câu nói này, ôngcứ đinh ninh rằng Phan Lê Hân sẽtức giận không làm như vậy, nhưng ông không ngờ rằng bản thân lại nghe thấy lời cảm ơn từ Phan Lê Hân.

“Phó Tổng thống, Ngài...” Đỗ Hữu Vọng thở gấp, rõ ràng cảm xúc có chút kích động.

Phan Lê Hân mỉm cười,“Cháu cũng không trách bác, có lẽ đây là ý muốn của trời xanh, để bác đưa Lạc Y đến bên cháu.”

Bậc thang này, khiến Đỗ Hữu Vọng ngại ngùng không dám bước xuống, lúc trước, đó là dã tâm của ông, chứ không phải là ý muốn của trời xanh gì cả, là ông muốn kiếm lợicho chính mình, bất chấp mọi thủ đoạn.

Nhưng, trong lòng ông cũng thở phào nhẹ nhõm, Phan Lê Hân không tức giận, ôngđ ã cảm thấy rất cảm kích.

Phan Lê Hân trấn an ông vài câu, sau đó đi sang bên cạnh nhận điện thoại, Nhan Tử Dương đi tới, ngồi xuống cạnh Đỗ Hữu Vọng, kinh ngạc hỏi, “Ba nuôi, sao Phó Tổng thống lại đến đây vậy!”

Đỗ Hữu Vọng cực kì vui mừng, cười thành tiếng, “Tử Dương, trong tương lai, vị Phó Tổng thống này có khả năng lớn trở thành anh rể của con đó!”

Nhan Tử Dương nghe xong, lập tức kinh hỉ, trừng to mắt, “Cái gì? Ba nuôi, ý của ba là chị con và Phó Tổng thống đang yêu nhau sao? Thật sao?”

Đỗ Hữu Vọng mỉm cười gật đầu: “Ừ!”

Nhan Tử Dương từ tận đáy lòng vui thay cho chị mình, cứ như vậy, tương lai của chị sẽ cực kì hạnh phúc.

Nhan Lạc Y thu dọn một chút quần áo mang đến, cô nghe nói Phan Lê Hân vẫn chưa đi, liền nhanh chóng bước về phía phòng nghỉ, có hai người vệ sĩ đứng canh ở cửa ra vào, nhìn thấy cô tới.

Hai người chủ động gõ cửa, nói với bên trong, “Thưa ngài, cô Nhan tới.”

“Để cô ấy vào.” Giọng nói của Phan Lê Hân truyền ra.

Nhan Lạc Y gật đầu cười với vệ sĩ, bước vào trong phòng.

Chỉ thấy trên sofa, bên cạnh Phan Lê Hân có đặt mấy tư liệu, xem ra hắn vừa làm việc ở đây.

“Anh có muốn về nhà làm việc không?” Nhan Lạc Yđau lòng hỏi, ở chung với hắn, mỗi ngày cô đều có thể cảm giác được, mỗi giờ mỗi phút, mọi lúc mọi nơi hắn đều rất chuyên tâm với công việc.

Dù có là người sắt, khi đối mặt với công việc có áp lực cao như vậy, cũng chịu không nổi, huống chi hắn còn chịu trách nhiệm mọi chuyện liên quan đến sự phát triển của cả quốc gia.

“Không cần, với anh, chỗ công việc kia cũng không quan trọng.”Phan Lê Hân nói xong, ánh mắt đặt lên người cô,“Có thể ở cùng với em, anh rất vui vẻ.”

Nhan Lạc Y ngồi xuống cạnh hắn, hai người cách nhau một khoảng.

Phan Lê Hân lập tức vươn tay về phía cô,“Lại đây.”

Gương mặt xinh đẹp của Nhan Lạc Y giống như bị bỏng, nhưng cô vẫn nghe lời ngồi sát cạnh hắn, cánh tay ấyđưa qua, một chút khoảng cách cũng bị hắn triệt tiêu.

Nửa người cô dựa sát vào lồng ngực hắn, cảm nhậnđược hơi thở tràn đầy hormone nam tính, sắc mặt Nhan Lạc Y càng ửng đỏ.

“Tối hôm qua em không ngủ sao?”Phan Lê Hân cúi đầuđánh giá sắc mặt của cô, rõ ràng là bộ dáng không ngủ đủ.

“Ngủ mấy tiếng rồi.”Nhan Lạc Y không muốn khiến hắn lo lắng.

Hắn vén mái tóc dài của cô, cúi người, đôi môi mỏng hôn lên trán cô, “Em phải tự chăm sóc bản thân cho tốt, nếu không, anh sẽ đau lòng đấy.”

Câu nói trầm thấp từ tính, rơi vào bên tai cô, giống như tiếng đàn mê người.

Nhan Lạc Y nhắm mắt, nhẹ nhàng gật đầu, đồng ý với hắn.

Phan Lê Hân ôm cô, để cô nằm nghỉ một chút trong ngực mình.

Trong phòng bệnh, tinh thần của Đỗ Hữu Vọngđã khá hơn chút, thiết bị của bệnh viện Hoàng Gia rất tốt, thuốc cũng là loại tốt nhất, ông hi vọng mình có thể nhanh chóng xuất viện.

Ban đêm, ông biết Phan Lê Hân vẫn ởđây, liền giục Nhan Lạc Y đi ăn tối với hắnkhông cần chăm sóc cho ông.

Cô thấy ba nuôi kiên trì đuổi mình rời đi, không cãi lại được nên đành đồng ý.

Hiện tại, ông vẫn có một ước nguyện, chỉ cần tương lai Nhan Lạc Y gả cho Phan Lê Hân, như vậy sau khi ông qua đời, con trai mới có chỗ dựa tốt hơn.

Đây cũng là ước nguyện cuối cùng của ông khi còn sống!

Hắn thấy cô đồng ý cùng mình ra ngoài ăn cơm, liền dẫn cô đến một nhà ăn gia đình mình thường đi, đoàn xe của hắn xuất phát từ trong bệnh viện đến thẳng nhà ăn. Bên trong phòng ăn cực kì yên tĩnh, đêm nay không có bóng dáng của bất cứ khách hàng nào, đương nhiên, Phó Tổng thống đã đặt bàn, nhà ăn cũng không dám tùy ý nhận thêm khách.

Xuống xe vẫn cần đi một đoạn đường hoa viên nhỏ yên tĩnh, xinh đẹp, mới có thể đến nhà ăn, từ xa đã thấy phục vụ đứng tại cổng tiếp đón, khom người chào hai người.

Nhan Lạc Yđánh giá phòng ăn, trang trí rất cao cấp, mà cả trong lẫn ngoài đều xây tường cao che đậy, giống như cố ý không để bên ngoài nhìn thấy.

Chủ yếu dùng để chuyên môn tiếp đãi người có thân phận cao quý giống Phan Lê Hân, cho dù có tiền có thân phận, cũng cần phải sàng lọc rất kỹ, mới có thể đi vào phòng ăn này.

Ngồi tại tầng hai ở vị trí gần cửa sổ, cửa sổ sát đất phản chiếu toàn bộ bóng đêm trong hoa viên ngoài vào mắt người xem, một khung cảnh cực kỳ thanh nhã.

Sau khi gọi món xong, bầu không khí liền trở nên ngại ngùng, ánh mắt Phan Lê Hân thâm thúy như rượu, thỉnh thoảng liếc nhìn cô bé ngồi đối diện, mang theo ý vị cưng chiều.

Nhan Lạc Y mới đầu còn e ngại hắn, đến bây giờ, khi ở chung với hắn cô cũng nhanh chóng cảm nhận được sự ngọt ngào.

“Lạc Y, tiếp theo em định thế nào?”Phan Lê Hân hỏi cô.

Nhan Lạc Y suy nghĩ một chút mới trả lời: “Em muốn ở bên cạnh ba nuôi, chăm sóc sức khỏe ba.”

Phan Lê Hân cũng biết, thời gian của Đỗ Hữu Vọng cũng không còn nhiều, tình huống này chỉ là tạm thời có chút chuyển biến tốt đẹp, nhưng loại bệnh này vốn không ổn định.

“Được, vậy khoảng thời gian này, em cứ ở bên cạnh ba nuôi đi! À, em không cần phải lo lắng đến vấn đề viện phí và tiền sinh hoạt đâu.”

“Em... Em không thể nhận tiền của anh.” Nhan Lạc Y cho rằng hắn muốn giúp cô, nên lập tức lắc đầu phản đối.

Phan Lê Hân bật cười, nói “Đó là tiền của em.”

“Hả?” Nhan Lạc Y giật mình, “Tiền của em ư?”

“Trước đây anh vẫn không có cơ hội nói cho em biết, sau khi người nhà em qua đời, đã mang gia sản của gia tộc giao cho mẹ anh giữ hộ, hiện tại, đã tìm thấy em, cũng đến lúc phải trả lại rồi.”

Nhan Lạc Y chấn kinh mất vài giây, người nhà để lại gia sản cho cô sao?

“Ba mẹ của em năm đó là thương nhân, mà ông bà em cũng là doanh nhân nổi tiếng, tổng cộng tất cả gia sản để lại gồm nơi ở và đầu tư cất giữ, vì vậy em có thể kế thừa khoảng một trăm triệu đô la Mỹ.” Phan Lê Hân mở miệng nói.

Nhan Lạc Y lại trừng mắt, khó mà tin gia tộc bên ngoại của mình có thể để lại nhiều tài sản cho cô đến vậy.

Phan Lê Hân nhìn bộ dáng khiếp sợ của cô, cười, “Lạc Y, tất cả đều là thứ thuộc về em.”

Cô cụp mắt, giờ phút này, mặc dù rất kích động, nhưng người nhà của cô mất đi mới chính là nỗi đau lớn nhất trong lòng lúc này.

“Em có thể rút một ít tiền ra dùng trước không? Em muốntrong những năm tháng cuối cùng của ba nuôi, em có thể giúp ba có được cuộc sống tốt hơn.”Nhan Lạc Y ngẩng đầu hỏi hắn.

“Đương nhiên có thể, ngày mai anh sẽ chuyển một khoản tiền vào tài khoản của em, đủ cho mọi người sinh hoạt, số tài sản còn lại thuộc về em có thể từ từ suy nghĩ xem định xử lý như thế nào.”

“Ừm, được.”Nhan Lạc Y gậtđầu.

Lúc này, phục vụmang bữa ăn lên, hai người bắt đầu dùng bữa tối, gần đây khẩu vị của Nhan Lạc Y không tốt lắm, cô ăn cũng không nhiều, hắn đặt một bàn điểm tâm ở trước mặt cô, “Ăn chút đồ ngọt đi! Con gái ănđồ ngọt, tâm trạng sẽ tốt hơn.”

Nói xong, hắn dùng dĩa lấy một ít bánh gatô, đưa đến bên cô, Nhan Lạc Y vươn người, khẽ mở môi ngậm lấy miếng bánh, có chút xấu hổ đưa tay che lên đôi môi đỏ mọng.

Ánh mắt hắn thâm thúy híp lại nhìn cô, sau khi cô chấp nhận hắn, mỗi giây mỗi phút hắnđều có một loại xúc động muốn ôm cô vào trong ngực mình.

Ăn xong bữa tối, hắn đưa cô đến bệnh viện, còn hắn về Phan trạch.

Sáng sớm hôm sau, Liễu phu nhân nghe nói tình trạng của Đỗ Hữu Vọng, liền nhắc nhở người hầucủa mình chuẩn bị canh, cẩn thận mang đến cho ôngbồi bổ thân thể, khiến ôngcực kỳ cảm động.

Dù sao Liễu phu nhân cũng là vợ của thân vương đất nước này, thân phận tôn quý, lại còn là mẹ của Phó Tổng thống.

Sau khi ông ngủ trưa, Nhan Tử Dương v àNhan Lạc Y đi dạo trong hoa viên, Nhan Tử Dương đứng một bên cười phá lên, nhưng lại không nói lời nào.

Nhan Lạc Y có chút bai rối trước nụ cười của em trai, cô đẩy cánh tay em trai,“Cười ngây ngô cái gì vậy?”

“Chị, có phải chị có tin tốt gì giấu em không?”Nhan Tử Dương hỏi cô.

Nhan Lạc Y trừng mắt, “Tin tức tốt gì?”

“Em nhớ lần trước hỏi chị đã có bạn trai chưa, chị lại không trả lời, nhưng rõ ràng chị có rồi nha!”

“Chị...” Nhan Lạc Y lập tức phản ứng, chắc chắn là ba nuôi đã nói gì đó với em trai.

“Nói vậy, có phải chẳng bao lâu nữa Phó Tổng thống sẽ thực sự trở thành anh rể của em?” Nhan Tử Dương kích động hỏi cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.