Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1376: Chương 1376




Tắm xong, Nhan Lạc Y thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ, bộ đồ ngủ màu hồng cotton, tóc cô khi tắm cũng đã búi hờ củ tỏi lên đằng sau gáy, mấy sợi tóc buông xuống còn hơi ẩm ướt, dưới ánh đèn, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vừa trắng trẻo lại non nớt, tựa như một quả trứng gà vừa mới bóc vỏ vậy, cảm giác như khẽ búng vào cũng sẽ toả ra hương thơm ngọt ngào của làn da.

Cô ở trong phòng có chút ngại ngần, hít thở sâu một lần, lúc này, tất cả trạng thái cảm xúc của cô đều là ngại ngần.

Trong lòng cô cố lấy hết dũng khí đưa tay mở cửa ra, vừa bước ra khỏi cửa cô liền nhìn thấy cửa phòng ngủ chính đã mở sẵn chờ mình, căn phòng đó đối với cô mà nói có một cảm giác đè nén khó mà lý giải nổi.

Bởi đó là phòng của Phan Lê Hân, mọi thứ trong phòng anh cô đều không dám động tới, giống như con người anh vậy, cô không dám nảy sinh bất cứ suy nghĩ gì với anh.

Tựa như là, nếu nảy sinh suy nghĩ gì với anh cũng đều giống như phạm tội vậy, chủ yếu bởi vì người đàn ông này quá cao quý.

Nhan Lạc Y cắn môi, bước từng bước đến cửa, cô lí lắc ngó vào trong nhìn một cái, Phan Lê hân nhất định vẫn còn đang tắm, Nhan Lạc Y cứ như đã tóm được cơ hội vàng.

Cô lập tức bước vội lên giường, mở một bên chăn ra rồi vùi mình vào trong đó, tựa như một con đà điều đang trốn trong chăn vậy.

Mau ngủ đi! Nhan Lạc Y thúc giục bản thân, cô nhắm mắt lại định giả vờ ngủ.

Không lâu sau, phòng tắm lớn ở bên cạnh vọng ra một tiếng mở cửa, ngay sau đó là hình bóng của một người đàn ông màu đen bước ra, Phan Lê Hân mặc trên người một bộ đồ ngủ, áo và quần dài làm bằng lụa, hoa văn đơn giản mà trang nhã, khiến người đàn ông này trở nên nho nhã mà mê người tựa như đế vương thời cổ đại vậy.

Ánh mắt anh nhìn xuống giường, ở trên đó đã nổi lên một bóng dáng mảnh khảnh, khoé môi anh khẽ cong lên, cô đến rồi.

Nhan Lạc Y nhắm mắt lại, cô dùng cảm quan nhận ra được sự tồn tại của người đàn ông này, cô có chút căng thẳng khẽ nuốt nước bọt.

Phan Lê Hân bước tới chỗ cái ly ở cạnh ghế sô pha, anh cầm ly lên uống một ngụm nước rồi đưa tay ra nắm lấy điều khiển để tắt đèn chính ở trong phòng, anh để lại đèn ở phía đầu gường và đèn nhỏ chiếu ra ngoài hành lang.

Cả gian phòng lập tức bị bao phủ bởi một nguồn ánh sáng mờ ảo mông lung, vừa không chói mắt lại kích thích giấc ngủ.

Thân người của Nhan Lạc Y ở trong chăn khẽ run lên, anh, anh sắp lên giường rồi sao?

Bàn tay cô đang đặt hờ trên chăn bất giác nắm chặt lại, cô cũng không biết mình đang căng thẳng vì cái gì. Cô cảm nhận được một bên giường còn lại lún xuống, anh lên giường rồi.

Nhan Lạc Y nằm cuộn tròn người bất động, Phan Lê hân không ngủ nhanh như vậy, anh lấy chiếc gối tựa đặt sau lưng rồi nhìn sang cô gái đang nằm quay lưng lại với anh, anh khẽ giọng hỏi: “Lạc Y, em ngủ chưa?”

Nhan Lạc Y muốn giả vờ ngủ nhưng thực sự là cô giả vờ không giống, cô sợ bị anh bóc mẽ thì xấu hổ lắm, cô khẽ đáp: “Em chưa ạ.”

“Em ngủ trước đi! Anh còn xem tài liệu một lúc nữa.” Phan Lê Hân khẽ lên tiếng, nói xong, cánh tay dài của anh vươn ra kéo chăn lên đắp cho cô.

Nhan Lạc Y cảm thấy quay lưng lại với anh mà ngủ thì không được lễ phép cho lắm nên cô nằm thẳng, ánh đèn chiếu xuống đôi mắt trong veo của cô, hàng mi dài cong vút hiện ra rất rõ nét, chiếc mũi nhỏ nhắn với sống mũi thẳng thanh tú của cô ở dưới ánh đèn mờ ảo khiến ánh mắt của Phan Lê Hân cứ nhìn đắm đuối.

“Ngủ đi!” Giọng của Phan Lê Hân hơi khàn lại.

Nhan Lạc Y thấy bên cạnh anh còn mấy bản tài liệu, cô quan tâm nói: “Anh cũng ngủ sớm đi nhé, đừng thức khuya quá.”

Phan Lê Hân gật gật đầu, thực ra tài liệu trong tay anh cũng không nhất thiết phải xem ngay lúc này, chỉ là anh cảm thấy mình làm như vậy mới không khiến cô quá căng thẳng.

Bởi anh không muốn đem lại bất cứ áp lực nào cho cô.

Phan Lê Hân cầm tài liệu lên xem, lúc nãy Nhan Lạc Y đã ngủ một lúc ở ghế sô pha, nên lúc này lại bỗng nhiên cô phát hiện ra không hiểu cơn buồn chạy vào xó mất rồi.

Cô muốn ngủ nhưng đầu óc ngược lại lại vô cùng tỉnh táo, đã vậy còn đang nảy sinh ra một đống suy nghĩ lộn xộn.

Cô nghĩ đến những cái mà mình từng xem khi còn học đại học, đó là những chuyện mà xảy ra khi nam nữ yêu nhau ở với nhau, dĩ nhiên ở trong ký túc xá của bọn họ không biết bắt đầu từ lúc nào lại xuất hiện một vài ngôn tình khá là nhạy cảm, có những cảnh miêu tả tương đối sinh động.

Nhan Lạc Y có xem qua, lúc đó tựa như là đã khám phá ra một đại lục mới trên thế giới vậy, cô trốn trong phòng, kéo rèm cửa sổ của mình lại lén lút xem mấy quyển liền.

Nhan Lạc Y nghĩ đến những trải nghiệm nhân sinh này có chút hứng thú lại có chút chột dạ.

Vì vậy mà về cái chuyện giữa nam với nữ thì trên mặt lý thuyết cô cũng hiểu rồi, đạo lý cũng hiểu, nhưng mặt thực tiễn thì vẫn vô cùng lạ lẫm, có thể nói là con số không.

Nhan Lạc Y nhắm mắt lại, vô cùng khổ sở, rõ ràng vào cái lúc cần ngủ thì cô lại không ngủ.

Làm thế nào bây giờ? Cũng không thể cứ nằm trước mặt người đàn ông này mà cứ nghĩ linh tinh chứ!

Nhan Lạc Y khẽ mở ti hí mắt, ở góc độ này của cô vừa đúng lúc có thể nhìn thấy góc nghiêng hoàn mỹ của anh, ánh đèn chiếu xuống mặt anh, một bên sáng, một bên tối.

Hàng lông mày hình lưỡi kiếm của anh sắc nét khí thế, hốc mắt sâu, hàng mi dài rậm đang rủ xuống dưới bị ánh đèn chiếu vào in bóng hình chiếc quạt, sống mũi cao thẳng như một ngọn núi, hai bờ môi mỏng mím hờ lại, chiếc cằm gợi cảm với độ cong hoàn hảo, người đàn ông này chính là một minh chứng hoàn mỹ để giải thích cho sự cao quý và nho nhã.

Anh chính là một kiệt tác hoàn hảo của tạo hoá.

Nhan Lạc Y cứ nhìn anh, nhìn mãi, cô hơi thừ người ra, đồng thời thân thể cô cũng nóng lên không biết liệu có phải vì đang đắp chăn hay vì cái gì.

Cô khẽ vén chăn ra nhưng lại làm ảnh hưởng tới anh, ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn sang cô: “Em sao vậy?”

“Em hơi nóng.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Lạc Y khẽ đỏ ửng lên.

Phan Lê hân đặt tài liệu xuống, xem ra anh đã ảnh hưởng tới giấc ngủ của cô rồi, anh đưa tay ra tắt cái đèn ở bên cạnh mình, ngay lập tức, căn phòng trở nên tăm tối lạ thường, chỉ còn hai cái đèn nhỏ đang chiếu ngoài hành lang.

Nhan Lạc Y thấy người đàn ông bên cạnh mình nằm xuống, cô lập tức căng cứng người không dám động đậy.

Trong bóng tối, bàn tay của Phan Lê Hân bỗng nhiên sờ vào trán cô, kiểm tra nhiệt độ cơ thể cô xem xem cô có bị sốt hay không.

Hơi thở của Nhan Lạc Y như ngừng lại, cô cảm nhận lòng bàn tay hơi thô ráp của đàn ông đang sờ lên trán mình.

Phan Lê Hân thấy cô không sốt liền thu tay lại, khàn giọng nói: “Ngủ đi!”

Đôi mắt to tròn của Nhan lạc Y chớp chớp trong bóng tối, tư thế ngủ này cô nằm mãi thì tất nhiên cũng phải đổi, nhưng khi cô quay người thì chân không cẩn thận chạm vào người đàn ông bên cạnh, cô sợ đến nỗi rụt ngay lại.

Trong ánh sáng tăm tối, khoé miệng Phan Lê Hân khẽ cong lên, ngay lập tức anh đưa tay ra ôm cô vào lòng.

Thân thể đang căng thẳng của Nhan Lạc Y bị anh ôm lấy, ngay giây sau, mặt cô đã áp vào bờ ngực anh, toàn thân đang dựa sát vào bên cạnh anh.

Nhan Lạc Y cảm nhận được rằng cằm anh đang ở ngay trên đầu cô, hơi thở của anh khẽ phả vào đỉnh đầu mình, trong buổi đêm yên tĩnh, hơi thở của anh có chút gấp gáp.

Đầu óc Nhan Lạc Y lúc này trở nên trống rỗng, những cái linh tinh lộn xộn khác cô đều không muốn nghĩ tới, chỉ cảm nhận hơi thở của anh, lắng nghe trái tim anh đang đập mạnh, còn tim cô cũng bỗng nhiên đập thình thịch.

Ánh mắt của Phan Lê Hân trong bóng tối đang chuyển động mạnh mẽ để khống chế và nhẫn nhịn lại mọi trạng thái cảm xúc, nhưng anh sẽ không làm gì cô cả, bởi trước khi cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng thì anh sẽ không làm gì cô hết.

Đầu óc của Nhan Lạc Y trở nên mơ mơ hồ hồ, tự nhiên cô lại thấy cơn buồn ngủ kéo đến, nằm ngủ trong lòng anh, thực sự cô cảm nhận được cảm giác tuyệt đối an toàn.

Mười phút sau, Phan Lê Hân nghe thấy hơi thở nhẹ đều đặn phát ra từ cô gái đang nằm trong vòng tay mình, xem ra cô đã thật sự ngủ rồi.

Anh khẽ thở phảo một tiếng, bờ môi mỏng khe khẽ đặt lên trán cô, thơm cô một cái để an ủi sự bứt rứt khó chịu của cơ thể mình.

Sáng sớm.

Nhan Lạc Y đã chẳng biết được là mình đã thay đổi bao nhiêu tư thế ở trong lòng người đàn ông này rồi, tư thế cuối cùng khi cô mở mắt ra chính là đang gối trên cánh tay anh, còn tay cô thì đặt lên bờ ngực của anh, tay còn lại thì vòng qua ôm lấy hông anh.

Nhan Lạc Y mở to mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tú đang ở sát cạnh mình, cô nuốt nước bọt, hơi thở lập tức loạn nhịp.

Ánh nắng ấm áp ngày đông chiếu vào khung cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt thanh tú sáng sủa của người dàn ông, làn da khoẻ mạnh nhẵn nhụi, khoảng cách gần đến nỗi cô có thể đếm được anh có bao nhiều sợi long mi.

Khoé miệng Nhan Lạc Y khẽ cong lên, cô nghĩ đến một câu nói, không phải dáng vẻ ta yêu người đều có, mà là mọi dáng vẻ của người ta đều yêu.

Cô không biết lá gan của mình sao tự nhiên lại bạo dạn như vậy, cô khe khẽ, khe khẽ, thơm lên bên má anh, sau khi thơm xong, cô quan sát rằng anh không hề phát hiện ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.