Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1395: Chương 1395




Và, cho dù người đàn ông nằm trên tờ rơi đầy tục khí ở trên đường, vẫn có thể bộc lộ nam tính soái khí cứng rắn của mình, thậm chí khiến tờ rơi trở nên cao cấp hơn nhiều.

Xem ra, Mã Tiểu Thiên lấy ý nghĩ dùng anh ta thu hút khách nữ, đã thành công. Lúc này, sau khi Mã Tiểu Thiên in mười ngàn tấm tờ rơi, lại đặt in thêm ba ngàn tấm, tiếp tục rải đơn ở trước cửa các công ty văn phòng gần điểm tập của anh ta.

Buổi trưa hôm đó, trong phòng tiếp khách của anh ta, nhận được rất nhiều cuộc gọi của khách hàng nữ, bọn họ chỉ cảm hứng thú với một sự việc, anh đẹp trai trên tờ rơi có phải thực sự là huấn luyện viên ở chỗ này không.

Khi Mã Tiểu Thiên nói, đám khách nữ này lập tức xác nhận địa chỉ trên đó có hiệu quả chân thật không, hứng thú rất rõ ràng.

Buổi tối chủ nhật, Dạ Nghiên Tịch ngồi trong phòng, cô nghĩ tới nghĩ lui, tìm một lý do nào đó để cha đồng ý cho cô đăng nhập hệ thống cơ mật cao cấp nhất. Cô bất chợt nhớ đến một vụ án theo dõi hồi đó, Dạ Nghiên Tịch cảm thấy lý do này cực kì tốt.

Cô ngồi trước bàn máy tính, gọi số điện thoại của cha, bây giờ ông đang ở doanh trại, không ở bên cạnh.

“Alo, Nghiên Tịch.” Giọng nam dày dặn tràn đầy năng lượng vang lên.

“Cha, có một chuyện cần nhờ sự giúp đỡ.” Dạ Nghiên Tịch lên tiếng.

“Có việc gì vậy?” Đầu dây bên kia hỏi.

“Cha, còn nhớ lần trước con điều tra vụ việc phạm tội cấp cao của báo đen không? Con định xem xét lại tài liệu của vụ án đó một lần nữa.”

“Con vẫn chưa chịu bỏ cuộc vụ án này sao?”

“Con ở nhà cảm thấy rất buồn chán, muốn xem xét lại một lần nữa, nói không chừng sẽ có manh mối gì mới, cho nên, con cần quyền hạn đăng nhập vào kho dữ liệu của cha.” Sắc mặt của Dạ Nghiên Tịch, có chút chột dạ, nhưng giọng điệu, vô cùng nghiêm túc.

“Được! Con vào đi!” Dạ Lương Thành ở đầu dây bên kia đồng ý.

“Cám ơn cha, con tải dữ liệu xong sẽ thoát ra.” Dạ Nghiên Tịch thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi gác máy, Dạ Nghiên Tịch đã vội vàng mở cửa sổ đăng nhập hệ thống, cô đăng nhập quyền hạn của cha, màn hình đột nhiên chuyển thành trang tính vô cùng bảo mật.

Dạ Nghiên Tịch di chuyển đến mục tìm kiếm điều tra nhân viên, cô tải hình của Phong Diệu lên, nhấp vào chỗ tìm kiếm toàn bộ.

Bỗng dưng, trang mạng nhanh chóng thu thập dữ liệu cho cô, Dạ Nghiên Tịch mừng thầm trong bụng.

Dữ liệu của anh ta quả nhiên tìm được trong kho dữ liệu cao cấp nhất, rốt cuộc người đàn ông này là thần thánh phương nào? Bây giờ, cô phải lột ra chiếc áo thần bí của anh ta! Nhìn cái tên, chết tiệt, người đàn ông này vốn dĩ không gọi là Phong Diệu, mà là Phong Dạ Minh, hai mươi tám tuổi, thần thoại trong quân ngũ, biệt danh Diêm Vương, khắc tinh của tội phạm giết người.

Hồ sơ của anh ta chỉ đơn giản như vậy, không có nhiều hơn, Dạ Nghiên Tịch lật xem những vụ án anh từng tham dự và quá trình trưởng thành của anh, bèn biết được, người đàn ông này được luyện ra từ lò mưa bom bão đạn.

Dưới trướng của anh có một đội vô cùng dũng mãnh, anh ta làm lãnh đạo, đây là một đội thuộc biên chế ngoại, là quân đội chỉ chịu sự chỉ huy của ngài tổng thống, ở quốc gia này, loại người này có một cái tên gọi rất phù hợp với bọn họ, gọi là Ám Ảnh.

Bởi vì bất cứ nhiệm vụ nào được bọn họ chấp hành, đều lướt qua như một cái ảnh, không để lại bất cứ manh mối nào cả.

Còn về lần trước tại sao anh thua cô, thật ra thì nếu anh lấy thực lực thật sự ra, Dạ Nghiên Tịch không thể nào địch lại.

Chỉ do anh ta sơ ý, với lại bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh xung quanh, cô mới khéo léo thắng được.

“Bộ ở trong nước anh ta không có người nhà sao?” Dạ Nghiên Tịch cắn cắn chiếc môi, cảm thấy trong kho dữ liệu này, hình như dòng giới thiệu về anh ta thiếu mất cái gì đó.

Còn về xuất thân của anh ta, chắc chắn không đơn giản đâu.

Và tại sao đột nhiên anh ta về nước, lại mang bộ dạng như một kẻ lưu manh, lang thang ở ngoài đường?

Dạ Nghiên Tịch cũng là một người có tâm tư vô cùng tỉ mỉ, cô lập tức tìm kiếm tên tuổi của quan viên quân ngũ mang Phong thị, cái họ này không nhiều, có thể đi vào dữ liệu cao cấp nhất, chỉ có thành viên của một gia tộc nào đó, một người đàn ông có thân phận thấp hơn cha mình, nhưng mà, năm nay ông ta đã tám mươi bảy tuổi rồi, xem tình hình, cho dù Phong Dạ Minh có quan hệ với ông ta, thì cũng thuộc hệ con cháu.

Sự phát hiện lý thú này của Dạ Nghiên Tịch, lật xem hình ảnh thời còn trẻ của vị ông cụ này, quả nhiên cô nhìn ra được một số chỗ giống nhau giữa ông ta và Phong Dạ Minh, có ba phần giống.

Dạ Nghiên Tịch nhếch môi, xem ra, vị Phong lão này, là người nhà của anh ta rồi!

Anh ta vì lý do gì mà không trở về gia tộc, lang bạt ở bên ngoài.

Dạ Nghiên Tịch đã lý giải được tất cả mọi nghi vấn của mình, cô lui ra khỏi hệ thống, nhưng trong đầu xem qua là nhớ, là thành tích của người đàn ông này, sở hữu quá khứ kinh khủng như thế, tại sao anh ta xuất hiện trong đất nước này vậy?

Trong một số tình huống thì, anh ta phạm phải lỗi sai gì, bị giáng về đây, hoặc bị cấm đoán ở trong nước, Dạ Nghiên Tịch nghĩ đến tính cách của anh ta, thì tỉ lệ phạm lỗi sai rất có khả năng.

Nghĩ tới nghĩ tới, đột nhiên Dạ Nghiên Tịch cau mày, cô bị sao vậy? Đã gần mười một giờ rồi, trong đầu của cô toàn là sự việc của người đàn ông này.

Vào hiện tại, cô nên đi ngủ, cô lập tức đẩy chuyện về người đàn ông này ra khỏi cái đầu, lật người chìm vào giấc ngủ.

Buổi sáng.

Dạ Nghiên Tịch đến phòng đấu kích, chỉ thấy bãi đậu xe vốn dĩ không được lớn, lúc này đã đậu không ít xe xịn, lắp đầy chỗ trống, xe của cô, ngay cả kẽ hở cũng không đâm vào được.

Dạ Nghiên Tịch chỉ có thể lái xe đến một bãi đậu xe dưới hầm ở chỗ gần đây, đi bộ tới.

Cô đi vào phòng đấu kích, thời gian buổi sáng đáng lẽ vắng tanh một chút, nhưng lúc này, chỗ này hoặc là đứng, hoặc là ngồi, các cô gái trẻ tuổi đang xếp hàng nghe ngóng chuyện đăng kí.

Mã Tiểu Thiên tuyển hai cô gái được việc, đang phụ trách công việc tiếp đón thu tiền, làm thẻ hội viên VIP, cực kì bận rộn.

Dạ Nghiên Tịch vẫn cảm thấy rất vui mừng, nếu anh ta vẫn không có nguồn thu nhập, thì phòng đấu kích này thật sự phải đóng cửa đại cát rồi đó.

“Chị, chị, giúp em, mời Phong Diệu ra đây giùm em, nhanh lên.” Mã Tiểu Thiên bén mắt nhìn thấy cô, lên tiếng với cô.

“Em cho người đi gọi là được rồi.” Tuy Dạ Nghiên Tịch biết được thân phận của anh ta, nhưng mà, người đàn ông này vốn dĩ không được cô yêu thích.

“Chị, cầu xin chị đó, nhanh đi đi!” Mã Tiểu Thiên nháy mắt với cô, khách nữ ở đây đều đến đây vì anh ta đó, anh ta chỉ cần lộ diện, thì đám khách nữ này sẽ tích cực nâng cao chuyện đăng kí.

Dạ Nghiên Tịch chỉ có thể tiện tay giúp anh ta một phen, “Được thôi! Anh ta đang ở đâu?”

“Có thể anh ta vẫn còn ở căn hộ, lầu năm, chị biết đó, là căn phòng hồi đó của em, hối thúc anh ta nhanh chút.”

Dạ Nghiên Tịch bất chợt nhíu mày, tới căn hộ tìm anh ta?

Nhưng mà, căn hộ của anh ta ở bên cạnh, một toà sáu tầng, toà nhà có chút cũ kĩ, Dạ Nghiên Tịch từng bước từng bước đi tới căn phòng được Mã Tiểu Thiên thuê mướn, cô giơ tay gõ cửa.

Đang gõ lần thứ ba, cánh cửa đột nhiên được kéo ra từ phía sau, chỉ thấy người đàn ông trần truồng nửa thân trên, cầm chiếc khăn tắm quấn nửa thân dưới, chiếc cổ treo một chiếc khăn, đang lau chùi mái tóc ướt của mình.

Dạ Nghiên Tịch nhìn thấy nhiều nam giới loã lồ nửa thân trên trong quân đội, theo lý mà nói, thấy dáng vẻ của người đàn ông như vậy, đã rất bình tĩnh rồi, nhưng mà, không biết tại sao, khi cánh cửa được mở ra, mùi hóc môn của nam giới bổ nhào vô mặt, trong đầu của cô nổ một tiếng đoàng, khuôn mặt nóng bừng.

Phong Diệu nhìn cô, môi mỏng nhếch lên, “Sao cô tới đây được vậy?”

“Hôm nay hơi bận, Tiểu Thiên gọi anh nhanh chóng xuống kia giúp đỡ.” Dạ Nghiên Tịch bình tĩnh truyền lời.

“Được, tôi thay bộ đồ đã, cô có muốn vào trong ngồi một lát không?” Phong Diệu nhếch môi cười hỏi.

Dạ Nghiên Tịch không có trả lời, người đàn ông này liền dùng biểu tình tỏ vẻ suy đoán, “Tôi đoán cô không dám đi vào, cô sợ tôi.”

Dạ Nghiên Tịch bất chợt cười thành tiếng, cô nhướng mày nói, “Tại sao tôi phải sợ anh?”

“Nếu không sợ tôi, thì cô vào đi!” Phong Diệu nghiêng người qua một bên, để cô đi vào.

Dạ Nghiên Tịch thật phục cách khích bác người khác của người đàn ông này, và cô biết rõ người đàn ông này đang khích cô, cô còn nhảy xuống hố sao.

Cô vừa bước vào, Phong Diệu đóng cửa lại, ánh mắt đặt lên người của cô, nhếch môi hỏi: “Dạ tiểu thư, có phải cô rất tò mò về tôi? Điều tra sau lưng tôi?”

Dạ Nghiên Tịch trong lòng kinh hãi, nỗi chột dạ dâng lên, cô ngồi trên ghế sofa, nhướng mày hỏi ngược, “Anh điều tra tôi?”

“Điều tra rồi.” Anh trả lời thật thà.

Dạ Nghiên Tịch không thích nói dối, ánh mắt như dòng điện sáng, “Vừa vặn, tôi cũng điều tra anh, Phong Dạ Minh.”

Phong Diệu bất chợt chớp chớp đôi mắt, “Cái tên này nặng mùi sát khí, không thích hợp dùng khi bình thường, tôi vẫn thích cái tên Phong Diệu hơn.”

“Tôi tò mò tại sao anh xuất hiện ở đây, tại sao giống như một kẻ lang bạt vậy.”

“Cái này, sau này sẽ kể cho cô biết, bây giờ, chúng ta đã biết thân phận của nhau, cũng công bằng rồi, nhưng phải bảo mật đó! Sống thử cuộc sống của người bình thường, cũng không tệ lắm.” Giọng điệu của Phong Diệu, ra vẻ ám chỉ.

Ánh mắt của Dạ Nghiên Tịch cũng nghiêm túc mấy phần, “Anh yên tâm, nếu anh đã biết thân phận của tôi, thì biết được tôi sẽ không tiết lộ thân phận của anh đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.