Chịu đựng một đêm, ban ngày, hai người họ đều đang ngủ bù, buổi sáng hòn đảo vô cùng náo nhiệt, có vài vị du khách đến, cũng có một mớ du khách rời khỏi, nhưng những chỗ chào đón mở cửa đi lại ở đây, chỉ là một số điểm vui chơi bình thường.
Có nhiều địa điểm rộng lớn ở hòn đảo này đang chờ đợi được khai phát.
Hai giờ trưa thì Dạ Nghiên Tịch tỉnh dậy, cô xuống lầu tìm nước uống, vốn tưởng người đàn ông vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ, nhưng không ngờ, anh ta đã thức dậy, đang ngồi ở ghế sofa dưới lầu, tay cầm ipad lướt, không biết đang xem cái gì.
“Thức rồi à.” Phong Dạ Minh chào cô.
Dường như biết cô đang định uống nước, chỉ chỉ bên cạnh, “Pha trà sẵn cho cô, uống một ngụm đi.”
Dạ Nghiên Tịch ngồi xuống, uống trà mang hương thơm nhuần nhuyễn, hỏi anh, “Anh đang làm gì đó?”
“Tôi đang dùng vệ tinh định vị cả hòn đảo này, nghiên cứu phương án tác chiến lần này.” Dạ Nghiên Tịch bất chợt nhìn anh tỏ vẻ tán thưởng, anh ta sở hữu quyền hạn cao hơn đội trưởng Chu nhiều, vì thế, chỗ cần sự giúp sức của anh ta cũng nhiều lắm.
“Cực khổ rồi.” Dạ Nghiên Tịch nói.
Phong Dạ Minh lập tức nhếch môi cười, “Đích thực cực khổ, vậy một lát cô mời tôi dùng cơm thế nào?”
Dạ Nghiên Tịch bất chợt nhìn anh cười một phen, “Được thôi! Tôi mời anh, để tôi báo cáo thanh toán với đội trưởng Chu.”
“Tôi muốn dạng mời tự dùng ví tiền mình thanh toán kìa, như vậy mới có thành ý!” Phong Dạ Minh định móc tiền trong ví cô ra sử dụng.
Dạ Nghiên Tịch suy nghĩ một hồi, cô đâu có nghiêm túc đi báo cáo lại với đội trưởng Chu, đâu phải cô mời không nổi.
“Được, anh chọn nhà hàng đi, bây giờ đi luôn!” Dạ Nghiên Tịch cũng đói, tối qua trở về, cô còn gặm chút đồ ăn vặt, cho đến bây giờ vẫn chưa có bữa ăn no bụng nào cả.
Phong Dạ Minh nhìn cô: “Cô xác định không thay chiếc đầm nào trông ưa nhìn hơn chút ư? Bây giờ thân phận của chúng ta là du khách đó!”
Dạ Nghiên Tịch ngắm nhìn bộ đồ phong cách thoải mái của mình, cô suy nghĩ, nếu ban ngày không cần làm gì, thì nghỉ ngơi thỏa thích cũng chả có gì bất ổn.
“Được, đợi tôi một lát.” Dạ Nghiên Tịch đi lên lầu, đợi khi cô quay trở lại mặc bộ đầm màu đỏ suýt khiến người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa nhìn ngơ ngác.
Dạ Nghiên Tịch đâu thuộc dạng con gái không dám ăn mặc, khi cô khoác lên người, có một luồng khí chất mang tên gọi tự tin, khiến hơi thở dịu dàng của một người phụ nữ bộc lộ dầm dề.
Phong Dạ Minh còn định uống hai ngụm nước mới đứng dậy, bây giờ anh đang cầm cái ly, ánh mắt ngơ ngác dõi nhìn cô gái đang bước xuống dưới lầu, hoàn toàn bỏ quên động tác uống nước.
Chiếc đầm màu đỏ của Dạ Nghiên Tịch, sau lưng chỉ dùng sợi dây thắt buộc lại, lộ ra chiếc lưng xinh đẹp mịn màng, khi Phong Dạ Minh chạm vào cái lưng của cô, anh lập tức có chút hối hận, nếu sớm biết vậy thì cho cô mặc đồ thể thao rồi! Phòng hờ cô đi ra ngoài, bị những người đàn ông khác nhìn ngó lên cơn.
“Đi thôi! Anh còn ngơ ngơ cái gì đó.” Dạ Nghiên Tịch nhìn anh có chút kinh ngạc.
Phong Dạ Minh đứng dậy đi bên cạnh cô, vẫn ngửi được mùi dầu thơm trên người cô, cực kì dễ ngửi, thanh thoát dịu nhẹ, khiến người ta say mê.
“Cô còn thoa dầu thơm sao?” Phong Dạ Minh cảm thấy cô không phải thuộc hạng giới tính thứ ba!
Dạ Nghiên Tịch nhếch môi cười, môi đỏ bộc lộ một nét quyến rũ khác biệt, “Bộ anh tưởng tôi luôn là một nữ hán tử chỉ biết đánh lộn thôi sao?”
Trước kia Phong Dạ Minh nghĩ như vậy, nhưng bây giờ không phải, anh cảm thấy cô ta là cô nàng nhiều mặt, cho dù là mặt nào, đều có thể khiến anh thần hồn điên đảo.
Phong Dạ Minh cắn môi mỏng của mình rồi nói, “Hay là, cô thay lại bộ đồ khi nãy cô mặc đi! Tôi cảm thấy cái kia thích hợp với cô hơn, bộ này hở hang quá.”
Thật ra trong lòng anh có chút ít kỷ, anh không muốn bộ dạng xinh đẹp của cô, bị người đàn ông khác thưởng thức.
Dạ Nghiên Tịch bất chợt trợn ngược mắt với anh, “Có nhảm quá không vậy, đi nhanh lên, trễ chút nữa, thì tôi không mời anh đâu.”
Phong Dạ Minh chỉ có nước ngoan ngoãn đi theo, ánh mắt đính chặt sau lưng cô, khí hậu trên hòn đảo đang là mùa giao tiếp của xuân hạ, buổi sáng mùa xuân, gió hạ vào buổi trưa, các cô gái có thể thoải mái mặc chiếc đầm yêu thích của mình, cảm nhận nguồn gió hạ nóng bỏng trên hòn đảo này.
Phong Dạ Minh lái một chiếc xe chuyên chạy trên bãi cát, hai người đi vào khu tập trung các quán ăn, tìm một nhà hàng tây, và ngồi ở vị trí gần cửa sổ, nhà hàng này được xây ở trên vách núi dựng đứng, ngồi ở chỗ gần cửa sổ, lọt vào mắt là một bãi biển xanh thẫm, cảnh biển sắc trời cứ thế mà xuất hiện trong tầm mắt.
Trong nhà hàng bật vài bản nhạc trữ tình vô cùng dịu dàng, bầu không khí vô cùng lãng mạn, rất thích hợp để các đôi tình nhân đến đây hẹn hò yêu đương.
Dạ Nghiên Tịch cầm ly rượu vang, thanh lịch đắm say, người đàn ông ngồi đối diện, ánh mắt không hề di dời khỏi khuôn mặt của cô.
Dạ Nghiên Tịch cũng đã quen với thói mặt dày của anh ta, đối diện với ánh mắt nóng bỏng như ngọn đuốc, cô vẫn lộ ra phương diện mắc cỡ, có chút không thoải mái, cắn môi, vuốt tóc, chớp mắt, liếc anh hờn dỗi.
Sự xấu hổ của một cô gái nhỏ bé bộc lộ hoàn toàn.
Dùng xong bữa trưa, hai người không lập tức trở về khách sạn, mà đi tản bộ ở khu rừng cây dừa, hòa nhập vào dòng du khách, và cũng lưu ý chú tâm đến những người vừa lên đảo.
Hai người đang đi đến trước một cây dừa, Dạ Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh lập tức bắt gặp vài hình bóng quen thuộc đang đi tới ở phía trước, vài người đàn ông kia đang vừa đi vừa cười, chính là người đàn ông mà bọn họ giám sát trong phòng lần trước, đàn em của Hắc Xà.
Lúc này, đoạn đường cây dừa không có bao nhiêu người qua lại, hai người bọn họ trông vô cùng bắt mắt, đầu óc của Dạ Nghiên Tịch chuyển động vài giây.
Bọn họ không thể để đám người này nhận ra, lỡ bọn chúng nghi ngờ ảnh hưởng đến kế hoạch thì nguy.
Dạ Nghiên Tịch vuốt vuốt mái tóc dài, cô xoay người, đẩy cơ thể của Phong Dạ Minh ngã dựa vào một gốc dừa to lớn ở bên cạnh, né tránh ánh nhìn của người đàn ông này.
Tuy sau gáy của Phong Dạ Minh tựa ở gốc cây, nhưng mà, anh cũng mãn nguyện lắm rồi.
Dạ Nghiên Tịch nghĩ người đàn ông này sẽ rời khỏi, nhưng không ngờ, bọn chúng đi về hướng của hai người họ đang đứng, một gốc cây dừa chẳng thể nào che được khuôn mặt của hai người họ.
Trong lúc chợp giật như ánh điện, Dạ Nghiên Tịch không cho phép mình suy nghĩ nhiều, cô lập tức vuốt vuốt mái tóc dài, che đi nửa khuôn mặt.
Phong Dạ Minh ý thức được cô đang định hôn anh, đôi mắt xinh đẹp hơi mở to, giây kế tiếp, môi đỏ của Dạ Nghiên Tịch bèn áp lên môi của anh, không có hôn sâu, chỉ nhẹ nhàng chạm vào.
Nhưng mái tóc của cô phủ xuống, che mất khuôn mặt của cô và Phong Dạ Minh, khiến người ta nhìn không được rõ.
Thoáng chốc, bên cạnh có vài tên đàn em của Hắc Xà đi ngang, ánh mắt nhìn qua đây bật cười một phen, trong đó có một người còn định tiến tới nhìn ngắm bọn họ, nhưng bị một kẻ khác gọi lại, cảnh cáo hắn đừng có gây sự.
Nghe tiếng bước chân càng đi càng xa của đám đàn ông này, khuôn mặt của Dạ Nghiên Tịch nóng bỏng rời khỏi chiếc môi của người đàn ông, đầu óc cô quay vòng lui về sau một bước, người đàn ông bị xàm sỡ đang sờ môi quyến luyến.
Dạ Nghiên Tịch liếc anh, tuy khuôn mặt đỏ như ráng mây chiều, nhưng đôi mắt cực kì nghiêm túc, “Anh đừng nghĩ nhiều, chỉ là che giấu thân phận thôi.”
Phong Dạ Minh chớp chớp mắt, “Tôi cảm thấy tôi bị cô xàm sỡ mất rồi.”
Dạ Nghiên Tịch xấu hổ nhìn anh, “Vậy anh muốn thế nào?”
“Đương nhiên xàm sỡ lại chứ sao.” Phong Dạ Minh dứt lời, ôm người cô, đổi vị trí, gáy sau của Dạ Nghiên Tịch bị người đàn ông giữ lấy, giây sau đó, đôi môi nóng bỏng của anh áp chặt xuống.
Anh không hề giống bộ dạng của cô, chỉ kề cận nhẹ nhàng.
Dạ Nghiên Tịch cứ thế bị người đàn ông này xàm sỡ suốt một phút, cô giơ tay đẩy anh ta ra, mặt đỏ tai tía, “Quậy đủ chưa?”
Phong Dạ Minh cũng cảm nhận được cô không cự tuyệt khi nãy, anh lui về sau hai bước, “Việc hôn cô, e rằng cả đời cũng không đủ.”
Dạ Nghiên Tịch không muốn đùa nhảm với anh, cô đi về phía bãi đậu xe, hai người lái xe cát trở về khách sạn, lúc này, ráng mây chiều tối đỏ rực như lửa.
Dạ Nghiên Tịch trở về phòng của mình, đến bên lan can nghỉ ngơi, tựa bên đó, ánh mắt bị một thân hình khỏe khoắn đang bơi lội kia thu hút.
Người đàn ông này thoạt nhìn đã biết là một vận động viên bơi lội tay cừ, năng lực nín thở cực kì tốt, cả con người chìm sâu dưới nước, bơi lặn mấy vòng mới ngoi lên mặt nước.
Anh ta vuốt mái tóc màu đen, ngũ quan đang nhiễu giọt nước, xương bả vai hoàn mỹ, như một đôi cánh nhỏ, đường nét cơ thể hiện rõ dưới chiếc quần đen tuyền của anh ta, khiến người khác suy nghĩ lung tung.
Rõ ràng trái tim của Dạ Nghiên Tịch vừa được bình tĩnh, lại bị thân hình của người đàn ông hiện giờ quấy nhiễu một lần nữa.
Theo lý mà nói, cô ở trong quân ngũ, cũng chứng kiến không ít thể phách khỏe khoắn cực kì, nhưng mà, không ai giống người đàn ông này, khiến cô gặp rồi, dâng lên cảm giác xấu hổ từ tận đáy lòng.