Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1417: Chương 1417




Lần này bọn họ tới đây là vì có nhiệm vụ đặc biệt. Bọn họ lên lầu nhìn thoáng qua căn phòng, lại mở tủ quần áo ra, tìm khắp những ngóc ngách đáng ngờ, lục soát một cách triệt để.

“Sao vậy? Chẳng lẽ trên đảo này có nguy hiểm gì hay sao?” Phong Dạ Minh khoanh tay hỏi.

“Anh làm gì vậy?”

“Tôi là huấn luyện viên…” Phong Dạ Minh dáng người rất được, cho dù mặc áo choàng tắm thì cũng có thể thấy được cơ thể rắn chắc của anh.

Hai người kiểm tra xong, Dạ Nghiên Tịch nhanh chóng xuống lầu. Phong Dạ Minh nhìn Dạ Nghiên Tịch một cái, sau đó cũng xuống lầu, bảo vệ cô ở phía sau lưng, hai người bảo vệ kia cũng không muốn gây chuyện, nhanh chóng rời đi.

Sau khi hai người đàn ông kia rời đi, tia sáng yếu ớt trong mắt Dạ Nghiên Tịch nhanh chóng rút đi, đổi thành ánh mắt lạnh lùng sắc bén.

“Hi vọng người của đội trưởng Chu đừng xảy ra chuyện gì.”

“Yên tâm đi! Người của đội trưởng Chu lần này đều là tinh anh được tuyển chọn, không dễ dàng xảy ra chuyện như vậy.”

“Tôi rất lo cho Mạc Hạo, anh ta ở chỗ biệt thự của Hắc Xà.” Trong mắt Dạ Nghiên Tịch tràn đầy sự lo lắng.

Ánh mắt Phong Dạ Minh hơi đố kị, trong mắt anh, Mạc Hạo cũng hơi giống tình địch, nhưng ở thời điểm này anh sẽ không để. chuyện cá nhân lẫn lộn vào chuyện công.

“Yên tâm, anh ta là ai chứ? Nhất định anh ta sẽ ứng phó tốt mọi chuyện.” Phong Dạ Minh vỗ vỗ vai cô.

Sau đó, Phong Dạ Minh nói bằng giọng điệu tiếc nuối: “Vừa nãy cách cô gọi tôi rất dễ nghe, có thể gọi thêm vài câu được không?”

Dạ Nghiên Tịch thấy anh không nghiêm túc, cô khẽ lườm anh một cái: “Không gọi!”

“Gọi đi mà! Chúng ta luyện tập xưng hô sau khi cưới đi, vợ ơi, vợ ơi…”

Dạ Nghiên Tịch lại lên lầu, nhưng khi cô đưa lưng về phía anh thì khóe miệng cô hơi mỉm cười.

Rất nhanh đã qua hai ngày, khách của Hắc Xà từ khắp nơi đã tới đông đủ, toàn bộ đều ở trên đảo, cách thời gian giao dịch cũng rất gần.

Sáng sớm hôm sau, Dạ Nghiên Tịch đang ngủ thì nghe được tiếng chuông điện thoại, cô lập tức mở to mắt, không có chút ngái ngủ nào, vô cùng bình tĩnh lạnh lùng, dường như đang chuẩn bị bước vào thời khắc chiến đấu sống còn vậy. Cô lập tức cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, là đội trưởng Chu, cô ấn nút nghe: “Alo, đội trưởng Chu!”

“Nghiên Tịch, cô và Dạ Minh mau xuất phát, đi qua điểm giao dịch của Hắc Xà, có lẽ đêm nay hắn ta sẽ hành động.”

“Được, tôi lập tức xuất phát!”

“Cô và Dạ Minh nhớ mang theo lương khô,ơ có lẽ phải ẩn nấp ở gần đó hai ngày, hơi vất vả một chút…”

“Không vất vả đâu! Chúng tôi chuẩn bị xong sẽ xuất phát ngay.” Dạ Nghiên Tịch đáp lại.

“Được, có động tĩnh gì thì nhớ liên lạc!”

Cúp điện thoại xong, Dạ Nghiên Tịch còn chưa kịp làm gì thì Phong Dạ Minh đã ăn mặc chỉnh tề đi tới phòng của cô: “Đội trưởng Chu dặn dò gì vậy?”

“Ông ấy bảo chúng ta qua khu vực gần chỗ Hắc Xà để chờ lệnh, mang theo lương khô, có thể phải sống ngoài trời hai ngày.” Dạ Nghiên Tịch nói xong, đứng dậy chuẩn bị đồ đạc.

Phong Dạ Minh cũng về phòng chuẩn bị, sau đó hai người lập tức xuất phát.

Trong màn đêm, tốc độ của hai người bọn họ rất nhanh, cũng may lần trước bọn họ tới đó kiểm tra địa hình thì đã tìm được một hang động, có thể che mưa chắn gió.

Hai người bỏ đồ đạc vào trong động, sau đó chọn một phương hướng tốt nhất để theo dõi biệt thự của Hắc Xà, lần này Hắc Xà vô cùng cẩn thận, mang theo không ít thuộc hạ.

Nhưng giờ phút này, cả tòa biệt thự lại giống như một quán rượu, tỏa ra ánh sáng chói mắt, đám người bên trong uống rượu cười đùa vui vẻ, cuộc sống về đêm vô cùng phong phú.

Nhìn tình hình này thì có lẽ giao dịch vẫn chưa được bắt đầu. Hai người vẫn tiếp tục theo dõi nửa giờ. Ban đêm trên đảo vô cùng lạnh, đây chính là sự chênh lệch nhiệt độ giữa ban ngày và ban đêm, lạnh như mùa đông vậy.

Phong Dạ Minh đưa tay ôm Dạ Nghiên Tịch ở bên cạnh, muốn truyền cho cô ít hơi ấm: “Đi thôi, chúng ta nghỉ ngơi trước, lấy sức lát nữa còn tác chiến.”

Dạ Nghiên Tịch gật đầu, hai người thu thiết bị lại, về trong sơn động. Bởi vì sợ châm lửa sẽ bị người khác phát hiện nên bọn họ chỉ dám dùng ánh đèn mờ ảo để chiếu sáng.

Dạ Nghiên Tịch ngồi một lúc, sau đó đứng dậy đi ra ngoài động, người đàn ông bên cạnh lập tức nhỏ giọng hỏi: “Đi đâu vậy?”

Trong ánh đèn mờ ảo, gương mặt Dạ Nghiên Tịch có một tia ửng đỏ, cô thấp giọng nói: “Giải quyết nhu cầu.”

Nói xong, mặc dù trong động rất tối, nhưng cô vẫn cảm nhận được có một ánh mắt trêu chọc đang dán vào lưng cô.

Khi cô trở về, cô im lặng ngồi trên một phiến đá khô ráo, dựa vào ánh trăng, Phong Dạ Minh đi đến gần cô, khoác áo khoác của anh lên người cô: “Mặc vào đi, buổi tối rất lạnh.”

Dạ Nghiên Tịch trả áo khoác lại cho anh: “Không cần!”

Phong Dạ Minh kiên trì choàng lại lên người cô: “Đừng khách sáo!”

Trong lòng Dạ Nghiên Tịch cũng không hi vọng Phong Dạ Minh phải chịu lạnh, vì vậy cô kiên quyết đẩy trả lại: “Mặc vào đi!”

Phong Dạ Minh đành phải cầm lại áo khoác, sau đó đưa tay ôm cô vào ngực, trầm giọng nói: “Cùng nhau sưởi ấm đi.”

Nửa thân trên của Dạ Nghiên Tịch dán chặt vào lồng ngực ấm áp của anh, nhưng cô lại không muốn phản kháng, chỉ là thân thể có chút cứng ngắc.

Phong Dạ Minh dựa lưng vào vách động, Dạ Nghiên Tịch rúc đầu trong ngực anh, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Phong Dạ Minh ôm lấy cô, trong lòng anh vô cùng thoải mái, vì vậy hai người nhanh chóng ngủ say.

Sáng sớm hôm sau, ánh nắng chiếu lên người bọn họ, bởi vì động này ở gần đỉnh núi nên ánh nắng bình minh đầu tiên chiếu rọi sẽ chiếu qua nơi này.

Dạ Nghiên Tịch cảm thấy chói mắt, nhưng rất nhanh có một bóng mờ che mắt cô lại, cô mở to mắt ra thì thấy Phong Dạ Minh đang đưa tay giúp cô chặn ánh mặt trời chói mắt kia.

Hai người đều đứng dậy, sơn động này rất tốt, bên ngoài còn có một thác nước thiên nhiên chảy xuống, cho nên hai người mau chóng tắm rửa, sau đó bắt đầu ngụy trang, tiếp tục theo dõi hành động của Hắc Xà.

Sáng sớm, thuộc hạ của Hắc Xà vẫn thay phiên nhau đứng gác, không hề nghỉ ngơi thư giãn. Giờ phút này, bọn họ chỉ cần một người giám sát là được, người còn lại có thể tranh thủ nghỉ ngơi. Dạ Nghiên Tịch nghỉ ngơi, dựa lưng vào một thân cây, nhìn gò má của người đàn ông bên cạnh, không thể không nói, dung mạo của người đàn ông này quả thật rất xuất chúng.

Dáng người cũng đẹp đến mức khiến cho tất cả phụ nữ điên cuồng.

Ánh mắt Dạ Nghiên Tịch vô thức nhìn chằm chằm vào Phong Dạ Minh, đúng lúc Phong Dạ Minh quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt của Dạ Nghiên Tịch, anh vội vã chỉnh lại dáng vẻ lôi thôi của mình, cố gắng cứu vãn hình tượng trong mắt Dạ Nghiên Tịch.

Dạ Nghiên Tịch bị hành động này của anh chọc cười: “Anh làm gì vậy?”

“Cứu vãn hình tượng…” Phong Dạ Minh thành thật trả lời.

Dạ Nghiên Tịch bất đắc dĩ cười một tiếng: “Trong mắt tôi, hình tượng không phải là điều quan trọng nhất.”

“Nhân phẩm của tôi cũng không tệ.” Phong Dạ Minh tự tin nói.

Dạ Nghiên Tịch đành phải hùa theo: “Được rồi, anh rất hoàn hảo.”

“Đó là đương nhiên!”

“Nhưng tôi không thích người đàn ông quá hoàn hảo, tôi thích người đàn ông có sức quyến rũ đặc biệt.”

Phong Dạ Minh có cảm giác như bị trêu đùa, anh đưa tay ra nhéo mũi cô: “Cô cố tình trêu tôi có đúng không?”

Dạ Nghiên Tịch hơi ngạc nhiên, trừ hồi cô còn bé, cha cô thích trêu cô như vậy thì cho tới bây giờ vẫn chưa có người đàn ông nào dám nhéo mũi cô, cô nhíu mày: “Không phải…”

Ánh mắt Phong Dạ Minh lại đột nhiên trở nên si mê, bởi vì ánh nắng chiếu xuyên qua kẽ lá, chiếu vào da thịt cô khiến cô trở nên vô cùng xinh đẹp. Cho dù vừa phải ngủ ngoài trời một đêm nhưng làn da của cô vẫn mềm mại như vậy, dường như tản ra một mùi hương đặc biệt.

Phong Dạ Minh không nhịn được, cúi người xuống, hôn một cái lên gò má cô. Dạ Nghiên Tịch lập tức nhìn chằm chằm Phong Dạ Minh vừa hôn lên má cô, thấy anh đang cười híp mắt lại…

“Tôi phát hiện ra, tôi thật sự yêu cô rồi.”

Hai mắt Dạ Nghiên Tịch trợn lên kinh ngạc, cô bình tĩnh nói: “Chờ nhiệm vụ lần này hoàn thành rồi nói sau đi!”

“Cô yên tâm, vì cô thì cho dù tôi có tiến vào địa ngục, tôi cũng sẽ bò lên, trở lại bên cạnh cô.” Phong Dạ Minh cười ma mị.

Nhưng câu nói này lại khiến cho Dạ Nghiên Tịch có chút hoảng hốt, cô lườm anh một cái, ngăn cản: “Đừng nói nữa!”

Phong Dạ Minh thấy cô lo lắng, anh lại tiếp tục cười: “Được, không nói những lời khiến cô lo lắng nữa…”

Dạ Nghiên Tịch nhận lấy ống nhòm trong tay anh, tiếp tục giám thị. Giờ phút này, ngoài biệt thự có vài người đàn ông mặc âu phục đang dạo bộ, hẳn là khách của Hắc Xà, bốn phía đều có thuộc hạ vây quanh, bảo vệ bọn họ.

Dạ Nghiên Tịch nhìn thấy Mạc Hạo đang mặc một bộ đồng phục bảo vệ, báo cáo tin tức với một người nào đó, anh ta hoàn toàn thu lại khí tức quân nhân trên người mình, biến thành một đội trưởng đội bảo vệ ngoan ngoãn trung thành. Dạ Nghiên Tịch không khỏi bội phục trình độ diễn xuất của anh. Giám thị thêm một lúc, ở phía sau lưng cô bỗng truyền đến tiếng nước chảy, Dạ Nghiên Tịch quay đầu, cô trông thấy người đàn ông kia đang quay mặt vào một gốc cây, giải quyết nhu cầu…

Mặt Dạ Nghiên Tịch đỏ bừng lên, người đàn ông này không thể đi xa một chút sao?

Cô vô cùng xấu hổ, vì vậy, khi Phong Dạ Minh đi tới, cô vẫn giả bộ như không nghe thấy gì.

Nhưng từ dáng vẻ xấu hổ của cô, Phong Dạ Minh đã đoán được mọi chuyện…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.