Phong Dạ Minh gật đầu, đưa mắt nhìn theo họ, Dạ Nghiên Tịch nói với anh: “Những người này đều lớn lên cùng em, sau này có thời gian em sẽ giới thiệu từng người để anh làm quen.”
Phong Dạ Minh quay đầu hỏi: “Ở đây không có nữ binh sao?”
“Không có! Chỉ có phòng y tế là có mấy người thôi, có điều họ đều đã lớn tuổi rồi, sao vậy?” Dạ Nghiên Tịch tò mò hỏi.
Phong Dạ Minh liền giơ tay dắt tay cô: “Không có gì, chỉ là cảm thấy bây giờ nhìn thấy gã đàn ông nào ở đây cũng gai mắt.”
Dạ Nghiên Tịch liền cười hỏi: “Tại sao vậy?”
“Vì cảm thấy họ đang có ý đồ với em.” Phong Dạ Minh nhìn cô, nghiêm túc nói.
Dạ Nghiên Tịch bật cười sau đó nghiêm nghị nhìn anh nói: “Vậy anh không phải lo đâu, có ba em ở đây, không ai dám có ý đồ với em cả.”
Phong Dạ Minh nghe vậy lập tức an tâm. Đúng vậy, con gái của Dạ thủ trưởng, ai dám có ý đồ gì chứ?
Nghĩ tới trước đây khi mới biết thân phận của cô, anh cũng có tâm lý sợ sệt, cho dù là bây giờ anh vẫn còn tâm lí đó, chỉ có điều đã khắc phục được, anh nhất định phải giành được cô.
Tâm trạng của Phong Dạ Minh đã tốt hơn nhiều, trên đường đi Dạ Nghiên Tịch giới thiệu cho anh cảnh quan xung quanh, giới thiệu mọi thứ của nơi này.
Hai người cứ thế đi rất xa, hơn nữa đêm cũng đã muộn, xung quanh ngoài những tiếng hót của các loài chim lạ ra thì chỉ có ánh đèn canh gác ở chòi gác phía xa, những thứ khác đều vô cùng yên tĩnh.
Dạ Nghiên Tịch giơ tay nhìn đồng hồ dạ quang và nói với anh: “Chúng ta về thôi, nếu không ba mẹ em sẽ lại hỏi em.”
Phong Dạ Minh mỉm cười: “Ba mẹ em trông chừng em gắt gao vậy sao?”
Dạ Nghiên Tịch mỉm cười: “Trước đây không như vậy nhưng sau khi anh tới em cảm thấy họ sẽ làm vậy.”
Phong Dạ Minh liền có chút ngạc nhiên: “Lẽ nào họ biết được việc của chúng ta rồi?”
“Chắc cũng lờ mờ biết được, nhưng em vẫn chưa nói thực, có điều ba mẹ em đều là những người rất thông minh, muốn giấu lâu là không thể.” Dạ Nghiên Tịch nói xong liền vỗ nhẹ vai anh: “Yên tâm đi, ba mẹ là người rất tâm lý, cho dù biết rồi cũng không gây khó dễ đâu.”
Phong Dạ Minh giơ tay giữ chặt cánh tay cô khi cô muốn quay người bước đi, anh đỡ lấy một bên vai cô, trong ánh mắt sâu thẳm của anh ánh lên một tia sáng khát vọng.
Đèn đường trên đầu bị tán cây che khuất một nửa ánh sáng nhưng gương mặt cô vẫn trắng ngần xinh đẹp hút hồn, khiến anh khó cầm lòng được, muốn bước lên hôn cô.
Dù sao thì hai người cũng mới ở bên nhau không bao lâu đã bị chia cắt, anh lại là người mới được “ăn mặn”, đây đúng là một sự giày vò.
Dạ Nghiên Tịch phát giác ra anh muốn làm gì, cô liền chớp mắt cười nói: “Con đường này có camera an ninh đấy, anh muốn người khác ngắm nhìn hình ảnh chúng ta hôn nhau sao?”
Gương mặt tuấn tú của Phong Dạ Minh thoáng vẻ rầu rĩ, cắn môi nói: “Anh muốn hôn em, phải làm sao đây?”
“Tạm thời nhịn đi.” Dạ Nghiên Tịch nói xong thấy cũng đã muộn, cô liền quay người lại nói: “Chúng ta chạy bộ về thôi.”
Nói xong cô liền chạy trước, sau lưng Phong Dạ Minh lập tức đuổi theo, chỉ có thể dùng cách vận động để đánh tan những suy nghĩ trong đầu.
Dạ Nghiên Tịch và anh chạy bộ về, ở một ngã rẽ hai người liền chia tay, Dạ Nghiên Tịch chạy nhanh về khu nhà của ba mẹ, cô rón rén lên lầu, cũng may ba mẹ không có ở phòng khách.
Dạ Nghiên Tịch khẽ thở phào, bước tới bên cửa sổ, nhìn phòng ký túc xá cuối cùng đã sáng đèn, khóe miệng cô khẽ nở nụ cười hạnh phúc và mong đợi.
Sáng sớm.
Dạ Nghiên Tịch ăn vận gọn gàng bước ra, cô sắp sửa thực hiện phương thức huấn luyện trước đây của mình, tuy đổi sang một đội ngũ mới nhưng cô và những người ở đây đều rất thân quen.
Buổi sáng thông thường là vác nặng chạy bộ năm cây số trở lên, Dạ Nghiên Tịch cùng đội ngũ này chạy về tới nơi đã tới giờ ăn sáng, cô bưng khay cơm nhìn khắp lượt.
Lúc này có một giọng nói gọi cô: “Nghiên Tịch, lại đây ngồi.”
Là Dương Thận, anh và mấy người đàn anh khác ngồi với nhau, đang gọi cô.
Dạ Nghiên Tịch ngồi xuống bên cạnh họ, ánh mắt như đang tìm kiếm ai đó.
Dương Thận lập tức nhìn ra tâm tư của cô liền bình tĩnh hỏi: “Có phải em tới tìm Phong Dạ Minh không?”
“Anh ấy không tới sao?”
“Tân binh hôm nay được bố trí ăn cơm sau tám giờ.”
Dạ Nghiên Tịch sững người nhưng cũng không nói gì, lúc này một người lính ở bên cạnh nói: “Dương Thận, Phong Dạ Minh được sắp xếp dưới quyền anh, anh có áp lực không?”
Ánh mắt Dương Thận thoáng nụ cười nhạt: “Tại sao tôi phải có áp lực? Tôi thấy mình cũng không kém anh ta.”
Nói xong ánh mắt anh âm thầm lướt qua gương mặt Dạ Nghiên Tịch, Dạ Nghiên Tịch đang uống sữa, ngẩng đầu lên nói với Dơng Thận: “Anh ấy được sắp xếp huấn luyện dưới quyền anh?”
“Đúng! Là Dạ thủ trưởng đích thân sắp xếp như vậy!” Dương Thận gật đầu nói.
Dạ Nghiên Tịch lập tức cảm thấy lo lắng, ba cô làm vậy là vô tình hay có ý định gì? Nhưng Dạ Nghiên Tịch cho rằng ba mình nhất định là cố tình làm vậy, cô vừa mới thấy thái độ của Dương Thận, cô biết anh có thành kiến với Phong Dạ Minh.
“Dương Thận, vậy anh cũng vừa phải thôi, dù sao người ta cũng xuất thân từ đặc chủng binh, hơn nữa anh ta còn là đội trưởng, thực lực không hề đơn giản.”
“Trong tay tôi, anh ta chỉ là một tân binh, phạm lỗi cũng sẽ bị trừng phạt.” Ánh mắt Dương Thận ánh lên vẻ nghiêm khắc.
Dạ Nghiên Tịch không khỏi nhíu mày, lúc này cô không tiện nói giúp gì cho Phong Dạ Minh, cô biết, Phong Dạ Minh bị kỷ luật nên mới tới đây huấn luyện lại từ đầu, vì thế cô nói gì đi nữa cũng càng khiến anh thêm rắc rối và bị cười nhạo.
Cô không có bụng dạ ăn tiếp liền đứng lên bỏ đi, Dương Thận cũng đứng dậy đi theo cô ra ngoài.
“Nghiên Tịch, có phải em không được vui không?” Dương Thận nhận ra cô có tâm sự.
Dạ Nghiên Tịch mỉm cười: “Sao em lại không vui chứ.”
“Cả em và anh đều biết tại sao thủ trưởng lại sắp xếp anh ta tới chỗ anh huấn luyện, anh không cần biết trước đây anh ta là người như thế nào nhưng ở đây, anh muốn biết rõ anh ta là người thế nào, anh muốn biết anh ta có phải một quân nhân phù hợp tiêu chuẩn hay không?”
“Em không có ý kiến.” Dạ Nghiên Tịch gật đầu.
Dương Thận còn định nói gì nữa nhưng anh ta phát hiện ra Dạ Nghiên Tịch đã đi rồi, anh bất giác thở dài, anh còn nghĩ Dạ Nghiên Tịch có khi nào sẽ lên tiếng yêu cầu đối xử khoan dung với Phong Dạ Minh một chút không.
Nhưng cô không hề nói gì cả.
Dương Thận cảm thấy rằng, Phong Dạ Minh có thể đi bất cứ căn cứ nào khác huấn luyện lại, nhưng tốt nhất anh ta đừng ở đây vì anh không hy vọng người như Phong Dạ Minh có thể có được cô gái xuất sắc như Dạ Nghiên Tịch.
Rốt cuộc cô và Phong Dạ Minh có quan hệ gì?
Dạ Nghiên Tịch về lại sân huấn luyện, buổi trưa cô về ăn cơm với ba mẹ.
Trên sân huấn luyện tân binh, Phong Dạ Minh thu dọn quần áo chuẩn bị đi về, lúc này Dương Thận ở sau lưng liền gọi anh lại.
“Phong Dạ Minh, anh ở lại.”
“Huấn luyện Dương có việc gì không?” Phong Dạ Minh quay người bình tĩnh hỏi một câu.
“Tôi muốn đánh với anh một trận, tôi muốn biết thực lực cụ thể của anh.” Dương Thận hỏi anh.
Phong Dạ Minh ngẫm nghĩ một lát, nhíu mày nói: “Bây giờ tôi chỉ là một tân binh.”
Bây giờ anh thực sự không muốn gây chuyện.
“Sao vậy? Anh là người xuất thân từ đặc chủng binh, vậy mà không dám đánh với tôi sao?” Dương Thận lên tiếng khích tướng, đúng vậy, anh ta muốn Phong Dạ Minh phạm lỗi sau đó rời khỏi đây.
“Không phải không dám.” Giọng Phong Dạ Minh vẫn bình tĩnh và lý trí.
“Vậy thì là tại sao? Đừng nói với tôi rằng anh sợ tôi.” Giọng Dương Thận lập tức trở nên ép buộc.
Phong Dạ Minh vừa hay cũng không hề có thiện cảm với Dương Thận, anh bỏ quần áo trong tay xuống, quay đầu lại nói: “Không phải tôi sợ anh mà là tôi lo lắng mai sẽ đổi người huấn luyện mới.”
Câu nói này khiến Dương Thận mặt biến sắc, sa sầm mặt nhìn anh: “Phong Dạ Minh, người khác sợ anh chứ tôi không sợ.”
Phong Dạ Minh tiếp tục bình tĩnh: “Ở đây, chúng ta đều có chung thân phận, anh không phải kẻ thù của tôi, hà tất phải khích tôi chứ?”
Dương Thận bất ngờ tiến lại gần anh: “Vậy tôi cảnh cáo anh, tốt nhất anh đừng có ý đồ với Nghiên Tịch, vì anh không xứng với cô ấy, loại người như anh chỉ có thể mang lại tai họa cho người khác, đừng tưởng rằng trước đây anh có chút thành tích mà dương dương tự đắc, không coi ai ra gì, tôi nói cho anh biết, ở đây, tôi sẽ dạy lại anh cách làm người.”
Trong mắt Phong Dạ Minh lấp lánh ánh sáng sắc lạnh: “Tôi không xứng, vậy anh xứng sao?”
Dương Thận lập tức sững sờ vài giây như thể bị xé toạc vết thương: “Phong Dạ Minh, anh cẩn thận đấy, đừng gây sự với tôi.”
Phong Dạ Minh cầm áo của mình lên bước về phía hướng cửa ra vào, Dương Thận sau lưng cảnh cáo một lần nữa: “Sau này hãy tránh xa cô ấy ra.”
Phong Dạ Minh không trả lời, anh đang nhẫn nhịn, để nhận được sự thừa nhận cuối cùng, có thể có được cô, anh tình nguyện nhẫn nhịn tất cả.
Cho dù là khiêu khích, chọc giận, anh cũng đều không quan tâm.
Sau lưng, Dương Thận nhíu chặt mày, sao Phong Dạ Minh có thể nhẫn nại tới vậy? Không phải anh ta rất dễ nóng giận sao? Sao lúc này có khích bác thế nào cũng vô dụng vậy?