Phong Dạ Minh nhìn dáng vẻ quen đường của cô, bất giác bật cười: “Đây là cứ địa bí mật của em sao?”
Dạ Nghiên Tịch quay đầu lại mỉm cười: “Đây là nơi từ nhỏ tới lớn em thích một mình tới nhất.”
Dứt lời cô liền nhẹ nhàng nhảy lên trên một tảng đá bằng phẳng to như một chiếc giường, cô ngồi xếp bằng trên đó, sau lưng Phong Dạ Minh cũng nhảy lên theo.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, ngẩng đầu nhìn biển cả trước mặt, dưới ánh trăng, trên mặt biển được bao trùm một lớp sương mờ ảo.
“Đẹp không? Dạ Nghiên Tịch hỏi anh.
“Ừ, rất đẹp.” Phong Dạ Minh chăm chú nhìn cô, câu nói này vừa khen ngợi cảnh sắc nơi đây vừa như thể khen ngợi sắc đẹp của cô.
Dạ Nghiên Tịch bối rối mỉm cười, chống tay bên má nhìn ra phía xa: “Trước đây khi buồn chán em đều một mình tới đây suy nghĩ, nhiều việc nghĩ không ra khi nhìn thấy cảnh sắc bao la này em sẽ nhanh chóng nghĩ thông suốt.”
Phong Dạ Minh liền cảm thấy hiếu kỳ: “Vậy trước đây có việc gì em nghĩ không thông suốt sao?”
“Có! Em muốn tham gia huấn luyện đặc chủng binh nhưng ba em không đồng ý, em muốn tham gia đội bảo vệ đặc biệt của quốc giá, ba em cũng không đồng ý, khi đó em thực sự không biết mình học những bản lĩnh này rốt cuộc dùng để làm gì.”
Phong Dạ Minh dịu dàng nhìn cô, anh đưa tay giúp cô vén nhẹ mái tóc dài: “Có lẽ suy nghĩ của ba em là muốn em có thể luôn ở bên cạnh họ?”
“Đúng thế! Về sau em cũng dần dần hiểu ra, ba em cũng nới lỏng việc bảo vệ em, vì thế ban đầu ba dẫn em tới đây sinh sống là muốn em học được bản lĩnh, vốn cũng không hi vọng em có thể làm được gì, ba chỉ hi vọng em có thể học được năng lực tự bảo vệ bản thân.”
“Vậy em cho rằng bây giờ em đã có đủ năng lực tự bảo vệ bản thân chưa?” Phong Dạ Minh nheo mắt cười hỏi.
Dạ Nghiên Tịch lắc đầu: “Vẫn chưa đủ, em vẫn còn phải cố gắng thêm.”
Phong Dạ Minh liền giơ tay ôm lấy cô, kéo cô vào lòng mình, môi anh khẽ hôn lên tóc cô: “Anh sẽ bảo vệ em.”
Dạ Nghiên Tịch sững người, ngẩng đầu nhìn đường nét chiếc cằm kiên nghị của anh, trái tim cô cảm thấy vô cùng ấm áp, cô gật đầu: “Vâng, em biết!”
“Trước đây anh không sợ chết, không sợ bất cứ điều gì cả, nhưng lần trước khi A Kiệt nổ súng về phía em, anh biết anh sợ mất em, cho dù tới tận bây giờ nhắm mắt nhớ lại thời khắc đó anh vẫn cảm thấy lạnh sống lưng, trong lòng hoảng sợ, anh sẽ không thể kìm chế nghĩ rằng nếu khi đó phát súng của A Kiệt bắn trúng tim anh, cả đời này anh sẽ phải sống trong đau khổ.”
Dạ Nghiên Tịch luôn cảm thấy anh là một người cứng cỏi không gì có thể hạ gục nhưng lúc này khóe mặt cô rớm lệ, thì ra cô đã trở thành điểm yếu của anh, trở thành báu vật không thể đánh mất trong tim anh.
Dạ Nghiên Tịch đưa tay ôm chặt lấy anh, má áp sát vào lồng ngực của anh: “Yên tâm đi! Sau này em nhất định sẽ bảo vệ bản thân, không rời xa anh.”
Phong Dạ Minh cúi người, không ngừng hôn lên tóc cô, như thể muốn chắc chắn cô thực sự đang ở bên cạnh anh.
Dạ Nghiên Tịch nhắm mắt, nằm trong lòng anh cảm nhận hơi thở của anh.
Hai người cứ lặng lẽ ôm nhau như vậy, bốn bề tĩnh lặng, đường nét cũng trở nên rõ ràng dưới ánh trăng, lúc này cả căn cứ chìm vào giấc ngủ yên tĩnh.
Phong Dạ Minh khẽ ngẩng đầu nhìn cằm Dạ Nghiên Tịch, đôi mắt long lanh Dạ Nghiên Tịch nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt sâu thẳm của anh, cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại, đón chờ nụ hôn dịu dàng của anh.
Dưới ánh trăng, tình cảm mà họ kìm nén trong thời khắc này lập tức bùng phát, như thể muốn dùng một nụ hôn đề bù đắp những nhớ nhung trong tâm.
Nhưng ở đây cũng chỉ có thể là một nụ hôn, không thể có thêm nhiều hơn nữa.
Chạy bộ hai mươi vòng cũng không thể khiến cho anh thở dốc nhưng lúc này, khi buông cô gái trong lòng ra, hơn thở của anh rõ ràng đã trở nên gấp gáp hẳn.
Nhịp thở của Dạ Nghiên Tịch cũng trở nên dồn dập hơn, ánh mắt cô bất giác nhìn thời gian, đã chín rưỡi, cô giật mình nói với chàng trai bên cạnh mình: “Chúng ta về thôi.”
“Ừ.” Phong Dạ Minh cũng không muốn để cô bị mắng, dù sao ở bên cạnh ba mẹ cô, anh nhất định phải bảo vệ sự trong sạch cho cô.
Cho dù họ sớm đã vượt qua ranh giới đó.
Trên đường trở về, Phong Dạ Minh tiễn cô tới gần nhà cô, Dạ Nghiên Tịch liền vẫy tay tạm biệt anh.
Phong Dạ Minh đi về phía kí túc xá của mình, trên đường đi anh nhìn thấy có một người đứng cạnh cột ở gần cửa phòng anh.
Phong Dạ Minh thấy người đàn ông toàn thân cứng đơ bao trùm đố kỵ, anh nhíu chặt mày, là Dương Thận.
“Huấn luyện Dương, có việc gì không?” Phong Dạ Minh bình tĩnh hỏi anh ta.
“Phong Dạ Minh, tôi cần phải nhắc nhở anh một câu, nơi này không phải nơi để anh hẹn hò yêu đương, nếu như lần sau anh về kí túc xá sau chín giờ, anh sẽ khỏi cần ngủ nữa.”
Nói xong anh ta quay người bỏ đi.
Phong Dạ Minh nhìn theo bóng dáng anh ta, khẽ cắn môi, thực ra anh hiểu tình cảm của Dương Thận, cầu mong mà không được, điều này đối với một người đàn ông mà nói đúng là vô cùng đau khổ và không cam tâm.
Anh về lại phòng mình cầm lấy một bộ đồ sạch sẽ đi vào phòng tắm, lần này anh xả nước lạnh để tắm gội, vì anh nhất định phải tắm nước lạnh mới được.
Dạ Nghiên Tịch về tới phòng, toàn thân bứt dứt, cô nhắm mắt lại, nhớ tới nụ hôn vừa nãy, cô vẫn còn chút đỏ mặt tía tai.
Cô khẽ thở phào để mình bình tĩnh lại, đứng trước cửa sổ nhìn về phía phòng của Phong Dạ Minh, tim cô ngập tràn niềm hạnh phúc của tình yêu.
Bốn giờ sáng, một tiếng còi hiệu lệnh vang lên, cả khu ký túc xá tân binh vọng ra tiếng ồn mặc quần áo.
Khi tiếng còi thứ ba vang lên, vẫn còn một nửa số người chưa có mặt. Dương Thận đặc biệt nhìn về phía hàng cuối cùng, Phong Dạ Minh đã đứng trong hàng ngũ.
Anh là người ăn mặc chỉnh tề nhất, Dương Thận cố tình thổi còi sớm như vậy chính là vì muốn quan sát hiệu suất của Phong Dạ Minh.
Đợi khi toàn bộ tân binh đều đã có mặt, Dương Thận liền ra lệnh cho họ chạy buổi sáng, hơn nữa không phải men theo thao trường mà là chạy trên đường núi, chạy một đoạn đường gần năm cây số.
Đối với tân binh mà nói, rèn luyện thế này vô cùng gian khổ, dưới ánh trăng, phải chạy đúng giờ đúng về tới đích trong thời gian quy định trên một đoạn đường núi nhấp nhô không bằng phẳng, hơn nữa lại chưa ngủ đủ giấc, quả là rèn luyện nghị lực.
Phong Dạ Minh cũng ở trong số đó, có điều đối với anh mà nói, đây là chỉ là huấn luyện nhẹ nhàng, anh cũng không muốn biểu hiện quá xuất sắc, chạy với vận tốc đều đặn.
Chạy tới năm giờ là thời gian tối nhất, ánh trăng và ánh sao trên trời đều đã không còn, cả ngọn núi tối đen, mắt của nhiều người không thích ứng được với ánh sáng như vậy, bước thấp bước cao, nhiều người đều bị trượt ngã.
“Á, chân tôi đau quá.” Một tân binh kêu lên một tiếng thảm thiết, chắc đã bị trẹo chân.
Phong Dạ Minh dừng bước, anh bước tới trước mặt tân binh: “Để tôi xem nào.”
Anh chỉ khẽ xoa nhẹ liền biết mắt cá chân của cậu ta đã bị thương, căn bản không thể chạy tiếp được, tới đi cũng không thể, nếu không vết thương sẽ càng nghiêm trọng.
“Lên đi, tôi cõng cậu.” Phong Dạ Minh nói với tân binh.
“Anh Phong, không được đâu, em không thể làm lỡ thời gian của anh được, anh đi trước đi! Em chắc chắn sẽ không tới được rồi.” Tân binh cũng không muốn liên lụy anh.
Ánh mắt Phong Dạ Minh chùng xuống: “Nếu như đây là chiến trường, cậu cho rằng tôi sẽ bỏ lại đồng đội của mình không quản sao? Lên đi.”
Tân binh sững người lập tức cảm động mắt đỏ hoe, cậu ta bò lên lưng Phong Dạ Minh, được anh cõng chạy nhanh về phía trước.
Vẫn còn chừng hai cây số, lại là thời gian đen tối nhất, nếu như không hoàn thành lần chạy dài này, với quy tắc của Dương Thận, anh chắc chắn lại bị chịu phạt.
Phong Dạ Minh cố gắng chạy thật nhanh, tân binh trên lưng anh cũng là một chàng trai cao hơn một mét tám, cho dù anh có sức khỏe thì cõng theo cậu ta cũng cản trở bước chân của anh.
Trong thời gian quy định, chỉ có một bộ phận về tới địch, Dương Thận cũng đang chờ đợi, khi anh ta nhìn thấy sắp hết giờ mà Phong Dạ Minh vẫn chưa về tới nơi, khóe miệng anh ta nở một nụ cười nhạt.
Phong Dạ Minh chẳng qua cũng chỉ vậy thôi, tuy nhin khi thời gian chỉ còn năm phút nữa, anh ta nhìn thấy dưới ánh nắng mặt trời, Phong Dạ Minh đang cõng theo một tân binh nhanh chóng chạy về phía này, hơn nữa anh còn về tới đích trong thời gian quy định.
Dương Thận mặt biến sắc.
Những tân binh đứng bên cũng đều thầm bội phục anh, tinh thần của anh rất đáng học tập, anh đúng là một người đàn ông thực sự.