Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1487: Chương 1487




“Phong Dạ Minh, tôi cảnh cáo anh, đây là mệnh lệnh, anh nhất định phải chấp hành.” Đội trưởng kia quát lên một câu, muốn ngăn cản Phong Dạ Minh lại, nhưng không ngờ Phong Dạ Minh một tay vòng qua kẹp lấy cổ anh ta làm động tác khóa yết hầu, ấn đội trưởng này xuống đất.

Dạ Nghiên Tịch vội vàng kêu lên: “Dạ Minh, dừng lại, anh đang làm gì vậy?”

Phong Dạ Minh thấy cô tới liền buông tay, vị đội trưởng kia liền đấm anh một cái rồi mới ngồi dậy, đập chiếc bàn bên cạnh: “Phong Dạ Minh, tôi không biết cậu vào đây bằng quan hệ gì, cậu lập tức cút ngay cho tôi, ngay bây giờ.”

Hai thành viên ở bên cạnh liền giữ chặt lấy đại đội trưởng, vì lần này Phong Dạ Minh đánh rất mạnh tay, khiến anh ta mất hết thể diện, tỏ ra vô cùng giận dữ.

Dạ Nghiên Tịch giơ tay giữ Phong Dạ Minh, sắc mặt lo lắng nhìn anh: “Dạ Minh, anh không sao chứ? Rốt cuộc là sao vậy? Sao hai người lại đánh nhau?”

“Nghiên Tịch, Dạ Minh nhìn thấy em có trong danh sách nhiệm vụ lần này còn anh ta thì không nên tìm đội trưởng để nói lý lẽ, cũng muốn cùng em tham gia vào nhiệm vụ lần này, nào ngờ đội trưởng không đồng ý, anh ta liền ra tay.”

Nói vậy cũng là để Đỗ Chí Kiệt đứng bên cạnh nghe thấy, khóe miệng anh ta mỉm cười, thì ra Phong Dạ Minh không có trong nhiệm vụ lần này! Như vậy mới hay!

Hơn nữa, Phong Dạ Minh đắc tội với đại đội trưởng của đội vệ sĩ, cho dù anh ta có người chống lưng thì cũng không thể ở lại đây được nữa.

“Dạ Minh, sao cậu lại gây sự nữa vậy? Đây là nơi nào chứ? Cậu vẫn chưa quên lỗi mà cậu mắc phải ở trong đội đây chứ?” Đỗ Chí Kiệt bước vào, vẻ mặt tiếc nuối nhìn anh ta, hơn nữa cũng ra vẻ vô tình nói lại chuyện trước đây anh phạm lỗi cho mọi người nghe.

Dạ Nghiên Tịch trừng mắt nhìn anh ta, đỡ Phong Dạ Minh dậy nói: “Đi, em bôi thuốc giúp anh, đây là mệnh lệnh trong đội, chúng ta phải nghe theo, cho dù anh không thể cùng em tham gia nhiệm vụ lần này thì chúng ta vẫn còn lần sau? Sao anh lại nôn nóng như vậy?” Dạ Nghiên Tịch nói nhỏ.

Câu nói này khiến Đỗ Chí Kiệt đứng ở gần nghe được, bất giác quay sang nhìn Phong Dạ Minh với ánh mắt mỉa mai.

Xem ra, Phong Dạ Minh không thể ở lại đây được nữa, bây giờ anh ta gây ra chuyện này, người nhà họ Dạ còn chấp nhận được anh ta nữa sao? Nói không chừng, sự nghiệp của anh ta cũng không thể nào khởi sắc được nữa.

Dạ Nghiên Tịch dìu Phong Dạ Minh đi ra, sắc mặt Phong Dạ Minh đích thực rất khó coi. Cho tới khi về tới phòng của Dạ Nghiên Tịch cô mới dám thở phào, dịu dàng nói với anh: “Không ai nghi ngờ việc các anh đánh nhau lần này chứ?”

Phong Dạ Minh giơ tay sờ lên vết thương trên mặt: “Mặt anh nhìn vẫn ổn chứ? Có ảnh hưởng tới dung mạo của anh không? Anh không ngờ đại đội trưởng này đánh cũng mạnh tay như vậy, á...”

Dạ Nghiên Tịch bật cười một tiếng, nhưng phần lớn là thương anh, vì diễn kịch, anh thực sự đã bị đánh, cô giúp anh thổi nhẹ: “Không sao, đàn ông có thêm vài vết sẹo sẽ càng có khí chất đàn ông.”

Phong Dạ Minh giơ tay muốn ôm lấy cô, Dạ Nghiên Tịch liền đẩy anh ra: “Được rồi, em bôi thuốc cho anh trước đã.”

“Đừng bôi nữa, không sao đâu, chỉ là mấy vết thương ngoài da.” Phong Dạ Minh có phần bịn rịn, vì hai ngày này anh phải rời khỏi đội, còn cô thì vẫn phải ở đây.

Dạ Nghiên Tịch biết anh đang lo lắng điều gì, trong lòng cô lại càng lo lắng hơn, cô giơ tay ôm chặt lấy anh, hôn nhẹ lên gương mặt bị thương của anh.

Phong Dạ Minh an ủi vỗ nhẹ cô: “Đừng lo lắng, anh sẽ không sao đâu.”

“Thông qua những lời nói của Đỗ Chí Kiệt, em đoán rằng thủ đoạn của Trương Liệt lần này sẽ rất mạnh bạo.”

“Không sao. Ngài tổng thống sẽ không để việc này xảy ra đâu.” Phong Dạ Minh nói xong liền vỗ về cô.

Dạ Nghiên Tịch gật đầu, đúng lúc này cửa phòng có tiếng gõ cửa, có một giọng nói vang lên bên ngoài: “Phong Dạ Minh, ngài tổng thống muốn gặp anh, mau tới phòng làm việc của tổng thống một chuyến.”

Dạ Nghiên Tịch bước ra mở cửa, sau lưng, Phong Dạ Minh cũng đứng dậy, bước về phía khu vực làm việc của tổng thống với hình tượng kiên cường.

Đỗ Chí Kiệt cũng đứng ở gần đó nhìn theo, khóe miệng anh ta nở nụ cười đắc ý, lần này Phong Dạ Minh xem như tiêu tùng, hành vi này của anh ta e là sẽ không thể tiếp tục làm việc trong quân đội được nữa.

Trong văn phòng tổng thống, Phong Dạ Minh bước vào, Tịch Phong Hàn nhìn vết thương trên mặt anh liền lo lắng đứng dậy: “Dạ Minh, cậu sao rồi?”

Phong Dạ Minh liền đứng theo tư thế quân đội, bình tĩnh đáp: “Tổng thống, tôi không sao.”

“Vất vả rồi!” Tịch Phong Hàn quan tâm nhìn anh: “Dạ Minh, cậu phải biết rằng, câu làm thế thân cho tôi sẽ rất nguy hiểm, cậu quyết tâm làm vậy sao?”

“Tổng thống yên tâm, tính mạng và sự an toàn của tổng thống quan trọng hơn tất cả, bất luận là nguy hiểm gì đi chăng nữa tôi cũng không lùi bước.”

“Nghiên Tịch nhất định sẽ rất lo lắng.”

“Nghiên Tịch cũng giống tôi, rất hi vọng tổng thống an toàn.” Phong Dạ Minh nghiêm túc nói.

“Được, hai ngày này cậu hãy ở lại nhà tôi, sáng ngày mốt bắt đầu kế hoạch.

“Vậy làm phiền rồi.” Phong Dạ Minh gật đầu.

Sau đó, trong đội vệ sĩ bắt đầu lan truyền tin Phong Dạ Minh bị bãi chức, thông tin này nhanh chóng lọt tới tai Đỗ Chí Kiệt, anh ta lo rằng Dạ Nghiên Tịch sẽ cùng rời đi với Phong Dạ Minh.

Nhưng anh ta đợi một lát thì thấy Dạ Nghiên Tịch đang rầu rĩ bước tới, cô có vẻ không được vui, nhưng cô không rời đi.

Vì Dạ Nghiên Tịch cũng có xuất thân quân nhân, công việc này không phải muốn bỏ là có thể bỏ được.

“Nghiên Tịch, Dạ Minh sao rồi?” Đỗ Chí Kiệt liền bước tới, giả bộ quan tâm.

Dạ Nghiên Tịch không muốn nói chuyện nên không trả lời.

Đỗ Chí Kiệt liền nói: “Tôi vừa nghe nói anh ta bị cách chức đuổi ra khỏi dinh tổng thống, cô đừng lo lắng, tôi sẽ ở đây với cô.”

Dạ Nghiên Tịch hít một hơi thật sâu, kiên cường nói: “Tôi không sao, cám ơn đã quan tâm!”

Đỗ Chí Kiệt nhìn thấy sự thất vọng trên mặt cô liền cảm thấy cơ hội theo đuổi cô sau này là rất lớn.

Mặc dù lần này tổng thống sẽ gặp bất trắc nhưng mọi biến động rồi sẽ yên bình trở lại, tới khi đó Trương Liệt đồng ý với anh ta sẽ để anh ta trở thành người xuất sắc nhất trong quân đội, tới khi đó anh ta sẽ có thể xứng đáng với cô.

Dạ Nghiên Tịch cũng giả bộ tỏ vẻ tâm trạng không được vui, có điều dưới mặt kính, ánh mắt cô thấp thoáng ánh sáng sắc bén, nhìn thấy hết vẻ đắc ý, vui vẻ của Đỗ Chí Kiệt.

Trong khi mọi người đều tưởng rằng Phong Dạ Minh bị bãi chức rời đi, thì anh đã được sắp xếp ở tạm trong nhà của tổng thống ở một bên dinh tổng thống.

Sở Duyệt đưa thuốc cho anh bôi vết thương, dù sao lần này anh cũng thay thế người đàn ông mà bà yêu nhất đi mạo hiểm, trong lòng bà vô cùng cảm kích.

Một đêm chớp mắt đã qua đi, phân công công việc trong đội vệ sĩ cũng vô cùng chi tiết, vô cùng rõ ràng, tất cả mọi việc đều được cân nhắc trên sự an toàn của tổng thống.

Trong đoàn xe Dạ Nghiên Tịch được phân tới, cô cùng Đỗ Chí Kiệt ngồi chung một chiếc xe, Dạ Nghiên Tịch không không lấy gì làm lạ, chỉ có Đỗ Chí Kiệt khi nhận được tin này thì vô cùng vui mừng.

Ngày mai sẽ làm nhiệm vụ, tối nay Dạ Nghiên Tịch được sắp xếp nghỉ ngơi, Đỗ Chí Kiệt gõ cửa bên ngoài cửa phòng cô.

Dạ Nghiên Tịch biết là anh ta nhưng cô vẫn ra mở cửa, hỏi: “Có việc gì không?”

“Nghiên Tịch, ngày mai chúng ta sẽ ngồi chung một xe, tôi rất kích động, cô yên tâm, cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa tôi cũng sẽ bảo vệ cô.”

“Được rồi, anh hãy cứ bảo vệ bản thân mình đi!” Dạ Nghiên Tịch vẫn biểu hiện như thường ngày.

Đỗ Chí Kiệt vẫn chưa từ bỏ ý định, anh ta muốn biết hiện ra sức hút của bản thân để quyến rũ cô: “Nghiên Tịch, Phong Dạ Minh thực sự không thích hợp với cô, cô xem bộ dạng của anh ta hiện nay, sau này sao có thể làm được việc lớn?”

Dạ Nghiên Tịch vẫn không thích nghe anh ta nói những lời chà đạp lên Phong Dạ Minh, cô bực bội nói: “Rốt cuộc anh muốn nói gì?”

Đỗ Chí Kiệt vô cùng tự tin: “Tôi cho rằng điều kiện mọi mặt của mình không hề thua kém anh ta, cô có thể suy nghĩ hẹn hò với tôi, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với cô hơn anh ta, hơn nữa thành tựu tương lai của tôi nhất định sẽ tốt hơn anh ta.”

Dạ Nghiên Tịch mỉm cười: “Sao anh dám chắc tương lai anh sẽ tốt hơn anh ấy?”

Ánh mắt Đỗ Chí Kiệt ánh lên vẻ tự tin: “Tôi tin chắc rằng mình sẽ hơn anh ta.”

Dạ Nghiên Tịch cúi đầu nhìn thời gian: “Không còn sớm nữa, anh về nghỉ ngơi đi! Nhiệm vụ ngày mai không thể lơ là, nhất định phải giữ vững tinh thần.” Nói xong cô liền đóng cửa lại.

Đỗ Chí Kiệt đứng ngoài cửa một lúc sau đó mới rời đi.

Dạ Nghiên Tịch bật đèn, tiếp tục ngồi trên giường nghiên cứu lộ tuyến nhiệm vụ lần này, có một địa điểm là nơi thích sát tốt nhất, tin rằng lần này người của Trương Liệt sẽ mai phục ở đó.

Dạ Nghiên Tịch trong lòng càng trở nên lo lắng, tới lúc đó, Trương Liệt sẽ dùng thủ đoạn gì, khó mà đoán biết trước được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.