Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1493: Chương 1493




Anh đứng trước cửa, lớn tiếng gọi một câu: “Ba, mẹ, con về rồi.” Có điều người xuống mở cửa cho anh lại là Dạ Nghiên Tịch, cô chắp tay sau lưng, đầu ngẩng cao, giống hệt một nữ sĩ quan đang kiểm tra học sinh, quan sát anh chàng vẻ mặt tự tin đứng trong sân.

Đồng thời cũng giơ tay lên đỉnh đầu, đo chiều cao của anh, quả nhiên đã cao thêm hơn nửa cái đầu, hơn một mét tám ba rồi.

“Chị, đừng nhìn nữa, bây giờ chị không phải đối thủ của em.” Dạ Đình Quân nói rất tự tin.

Dạ Nghiên Tịch giơ nắm đấm đánh xuống ngực anh ta: “Không tồi! Dám khiêu khích chị em!”

Dạ công tử liền bật cười, hai chị em ôm nhau một lát, sau lưng, Cung Muội Muội thấy con trai trở về, ánh mắt dịu dàng nhìn cảnh này.

“Đứng ở ngoài làm gì, vào cả đây!” Cung Muội Muội nói xong liền đón hai con vào nhà.

“Mẹ.” Dạ Đình Quân liền chạy tới ôm mẹ, Cung Muội Muội mỉm cười chấp nhận sự nũng nịu của con trai.

Lúc này, điều gì cũng đáng giá.

“Tóc này ai cắt đây? Còn ra thể thống gì nữa?” Cung Muội Muội nhìn con trai bất giác trách móc một câu.

“Mẹ, sao vậy?”

“Đẹp trai!” Dạ Nghiên Tịch khen ngợi.

Lúc này, Dạ thủ trưởng cũng bước từ tầng hai xuống, trên người mặc một bộ quân phục nghiêm nghị, nghiêm túc đồng thời cũng toát ra sức quyến rũ trưởng thành, vóc dáng không hề thua kém người trẻ tuổi.

“Ba!”

“Về rồi à!”

“Được rồi, mẹ đi nấu bữa sáng, mọi người nghỉ ngơi đi.” Cung Muội Muội đi vào bếp.

“Nghiên Tịch, gọi Dạ Minh qua đây đi!” Dạ Lương Thành nói.

“Chị, em đi cùng chị, em cũng rất muốn gặp anh rể.” Dạ Đình Quân tỏ ra vô cùng hào hứng, dù sao Phong Dạ Minh cũng là một nhân vật truyền kì hiếm có trong quân đội.

Nhìn hai con đi ra khỏi nhà, Dạ Lương Thành liền đi ngày vào bếp.

Dạ Nghiên Tịch và em trai vừa đi vừa nói về tình hình gần đây, chả mấy chốc đã tới ngoài cửa phòng của Phong Dạ Minh.

Dạ Nghiên Tịch gõ cửa phòng, sau cảnh cửa là người đàn ông đang cởi trần, mới tắm xong bước ra mở cửa, ánh mắt Phong Dạ Minh nóng bỏng nhìn cô: “Nhớ anh rồi sao? Sớm vậy à?”

Dạ Nghiên Tịch má ửng hồng, vội vàng đằng hắng một tiếng: “Khụ!”

Sau đó cố tính kéo cậu em đang đứng nép vào tường ra: “Em trai em về rồi!”

Dạ Đình Quân liền vẫy tay: “Chào anh rể.”

Phong Dạ Minh vội vàng túm lấy chiếc khăn bông bên cạnh khoác lên người, để lại hình tượng nghiêm túc trong lòng em vợ: “Chào em!”

“Chị, hai người nói chuyện nhé, em đi dạo quanh đây một lát, hẹn gặp lại ở bữa sáng.” Nói xong, Dạ Đình Quân lập tức biết điều bỏ chạy mất hút.

Dạ Nghiên Tịch bật cười, Phong Dạ Minh cũng không hề cảm thấy mắc cỡ, giơ tay kéo cô vào trong.

Dạ Nghiên Tịch có chút căng thẳng nhìn anh: “Lát nữa qua nhà em ăn sáng.”

“Ừ.” Ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn cô chăm chú.

“Tối qua anh mất ngủ sao?”

“Anh đang chọn ngày.”

“Sao?”

“Ngày kết hôn.”

“Chọn xong chưa?” Dạ Nghiên Tịch cười hỏi.

Phong Dạ Minh cười nói: “Mồng sáu tháng sau là ngày đẹp để cưới hỏi.”

Dạ Nghiên Tịch lặng lẽ đếm ngày: “Còn hai mươi sáu ngày nữa?”

“Có gấp rút quá không?” Phong Dạ Minh thực sự không hiểu rõ về phương diện này, “vậy anh sẽ đổi lại.”

Dạ Nghiên Tịch liền ôm lấy cổ anh, bật cười: “Không gấp, chọn ngày đó đi! Em rất nóng lòng muốn làm cô dâu của anh.”

Phong Dạ Minh cúi đầu chạm khẽ trán vào trán cô, ánh mắt cưng chiều và dịu dàng.

Dạ Nghiên Tịch đẩy anh ra: “Về nhà ăn sáng thôi!”

Tuy nhiên anh vẫn cúi người, hôn cô thật sâu sau đó mới buông ra.

Trên bàn ăn sáng, cả nhà quây quần, trong nhà có thêm một người cũng là một việc rất vui rất hạnh phúc.

Nhắc tới thời gian kết hôn, Dạ thủ trưởng và Cung Muội Muội đều không có ý kiến gì cả, mặc hai người trẻ tuổi thương lượng với nhau.

Thời gian tuy có phần gấp rút nhưng những việc cần làm thì vẫn cứ phải làm. Nếu tổ chức hôn lên đương nhiên không thể tổ chức ở căn cứ, hai ngày nữa, nhà họ Diệp sẽ về lại thành phố, chuẩn bị dần cho hôn lễ lần này.

Hai ngày sau, một chiếc máy bay tư nhân cất cánh từ sân bay, bay về sân bay quân sự của thành phố A.

Bay bốn tiếng đồng hồ thì tới nơi.

Phong Dạ Minh lái xe về nhà họ Phong, báo tin này cho ông mình biết, ông Phong đợi lâu vậy rồi cuối cùng cũng đợi được hôn lễ của cháu nội.

Ông cuối cùng cũng đợi được ngày này.

Hai chị em Dạ Nghiên Tịch về lại nhà họ Dạ, cho người dọn dẹp nhà cửa trước, vẫn còn những vết tích khi còn nhỏ.

Trong phòng của Dạ Đình Quân vẫn cất giữ rất nhiều mô hình máy bay hồi nhỏ, những thứ này đều là ba anh đích thân dạy anh làm, bây giờ, đối với anh, những thứ này đều vô cùng quý giá.

Dạ Nghiên Tịch đứng bên cửa sổ, cây đa trong sân vẫn tươi tốt xum xuê, tất cả như không hề thay đổi, chỉ có họ là đã trưởng thành.

Ở nhà họ Phong, sau bữa tối, ông Phong liền gọi Phong Dạ Minh tới trước mặt, trên bàn của ông có để một chiếc hộp đã nhuốm màu thời gian.

“Dạ Phong, lại đây, ông có thứ này giao cho con.”

Phong Dạ Minh ngồi xuống bên cạnh ông, ông Phong lấy ra một chiếc hộp nhung viền vàng, mở nắp, bên trong là hai chiếc nhẫn kim cương đang nằm yên lặng, dưới ánh đèn, kim cương phát ra ánh sáng rực rỡ sắc màu, sau đan xen lẫn nhau phát ra ánh sáng xanh lấp lánh, vô cùng hiếm gặp.

“Ông, đây là?” Phong Dạ Minh ngạc nhiên hỏi.

“Đây chính hai viên kim cương mà gia tộc chúng ta lưu truyền, hai năm trước ông đã cho người chế tác thành một cặp nhẫn kim cương tình nhân, chỉ là muốn có một ngày con đeo nó lên tay cháu dâu ông.”

Phong Dạ Minh tuy không hiểu về lĩnh vực này nhưng hai viên kim cương này hiếm có hơn những loại kim cương khác trên thị trường rất nhiều, không thể dùng giá trị để đo đạc.

Anh cầm lên nhìn: “Vâng, con sẽ dùng nó làm nhẫn cưới.”

“Dạ tiểu thư thân phận cao quý, nhà họ Phong chúng ta cũng không thể hẹp hòi, hôn lễ lần này nhất định phải tổ chức thật long trọng.”

“Ông, con biết rồi, con nhất định sẽ cho Nghiên Tịch một hôn lễ khó quên.”

“Ừ, mai con hãy lên mộ của ba mẹ con, nói một tiếng để ba mẹ con ở dưới suối vàng cũng biết được con sắp kết hôn.”

Khóe mắt Phong Dạ Minh rớm lệ, trong lời nói của ông anh vẫn chất chứa sự áy náy khôn nguôi vì chuyện năm xưa.

“Ông, con không trách ông đâu.” Phong Dạ Minh bình tĩnh nói.

Ông Phong vỗ vai anh: “Ừ, con hiểu chuyện rồi.”

Buổi sáng.

Dạ Nghiên Tịch lái xe ra khỏi nhà, tới thẳng nhà họ Phong, mặc dù chỉ một đêm không gặp nhưng cô đã rất nhớ anh.

Phong Dạ Minh bước ra mở cửa, nhìn cô đứng ngoài cửa, ánh mắt cũng không giấu niềm vui mừng. Dạ Nghiên Tịch cười nói: “Cùng đi dạo nhé.”

Phong Dạ Minh nhớ ra điều gì đó liền kéo cô vào: “Vào đây, ông anh không có nhà, anh cho em xem thứ này, xem em có thích không?”

Dạ Nghiên Tịch nghe ông anh không có nhà cũng không câu nệ nhiều, dù sao cô vẫn rất kính trọng các bậc trưởng bối.

Phong Dạ Minh dẫn cô vào phòng, anh lấy một chiếc hộp trên bàn, mở ra lấy ra chiếc nhẫn kim cương tối qua, ánh mắt dè dặt nhìn cô: “Có thích không?”

Dạ Nghiên Tịch chớp mắt, lập tức kích động bịt chặt miệng, ngẩng đầu nhìn anh: “Tặng em ư?”

“Đây là nhẫn cưới của chúng ta.”

Dạ Nghiên Tịch rơm rớm nước mắt, kiễng chân hôn lên má anh: “Anh tặng em cái gì em cũng thích.”

Phong Dạ Minh đưa tay ôm lấy cô, hôn mạnh lên tóc cô: “Nghiên Tịch, anh sợ nhất là khiến em tủi thân.”

Dạ Nghiên Tịch ôm lấy anh, gục đầu vào ngực anh, mỉm cười: “Gả cho anh chính là điều hạnh phúc nhất của em, đâu có thể tủi thân chứ? Trừ khi anh không cần em nữa.”

Phong Dạ Minh lập tức ôm chặt lấy cô: “Cần, anh cần em!”

Dạ Nghiên Tịch nghe vậy liền đỏ mặt.

Phong Dạ Minh dịu dàng nói: “Cùng anh đi tới một nơi nhé.”

“Đi đâu?”

“Tới mộ của ba mẹ anh, tặng hoa cho ba mẹ, đã lâu rồi anh không đi.”

“Được, đi thôi!” Dạ Nghiên Tịch gật đầu, cô đương nhiên muốn đi cùng anh.

Hai người xuất phát tới khu mộ ở ven thành phố, nơi đó là một ngôi mộ đã lâu năm, trong sương gió đã nhuốm màu thời gian.

Phong Dạ Minh và Dạ Nghiên Tịch đặt bó hoa tươi lên mộ, ánh mắt Phong Dạ Minh không giấu vẻ bi thương.

Dạ Nghiên Tịch khẽ dựa vào anh, nếu như ba mẹ anh trên trời có linh thiêng, cô hi vọng họ sẽ nhìn thấy cô đang ở bên con trai họ, chăm sóc anh trọn đời trọn kiếp.

Phong Dạ Minh là một người rất thích che giấu tình cảm, mặt anh bộc lộ ra cho mọi người thấy thường là hình tượng kiên cường, không có gì có thể hạ gục, nhưng người kiên cường thế nào đi nữa, nơi mềm yếu nhất trong lòng vẫn có những đau thương không thể xóa mờ.

Dạ Nghiên Tịch lặng lẽ đứng cạnh anh, Phong Dạ Minh giơ tay dắt lấy tay cô, nhìn về phía hai tấm ảnh trên mộ, giọng trầm ấm nói: “Ba mẹ, cô ấy là Nghiên Tịch, là con dâu của ba mẹ.”

Dạ Nghiên Tịch nhìn họ, mỉm cười gọi một tiếng: “Ba, mẹ, ba mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc cho anh ấy.”

Xung quanh có gió thổi xào xạc, như thể đang trả lời họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.