Trình Ly Nguyệt đặt một nhà hàng ở gần công ty, cô dừng xe, Bùi Tử Hiên mỉm cười nhìn cô: “Không ngờ nửa năm không gặp, trông em càng thêm quyến rũ!”
Trước đây, khi anh theo đuổi cô từng nói với cô rất nhiều lời lẽ ngọt ngào, tới mức cô đã hoàn toàn miễn dịch, cô mỉm cười lắc đầu, đẩy cửa bước xuống xe.
Đầu bên kia, Bùi Tử Hiên vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tôi nói thật đấy.”
Trình Ly Nguyệt nói với anh: “Mau vào thôi!”
Hai người vừa xuống xe đi vào trong, sau lưng một người đàn ông mặc comple cũng đi theo họ vào trong nhà hàng, lần này Trình Ly Nguyệt chọn vị trí gần cửa sổ, có vách ngăn cách giữa các vị trí, tạo thành một không gian cá nhân riêng tư.
Bùi Tử Hiên ngồi xuống, hai mắt nhìn chằm chặp Trình Ly Nguyệt ở đối diện, điềm nhiên quan sát cách ăn vận của cô hôm nay, anh rất thích cô mặc đồ công sở, người khác mặc đồ công sở nhìn rất cứng nhắc, còn cô mặc đồ công sở lại vô cùng quyến rũ và gợi cảm, cho dù cúc áo đóng tới chiếc cuối cùng vô cùng kín đáo nhưng gương mặt thanh tú sạch sẽ toát lên vẻ đẹp ngọt ngào của cô cũng đủ khiến người ta suy nghĩ vẩn vơ rồi.
“Anh nhìn đủ chưa?” Trình Ly Nguyệt trừng mắt nhìn anh ta.
Bùi Tử Hiên lập tức buồn rầu chớp mắt: “Nhìn cũng không cho nhìn sao?”
“Không lễ độ.”
Bùi Tử Hiên bật cười: “Tôi thích em giáo huấn tôi vậy đó!”
Ngoài cửa nhà hàng, một chiếc Bugatti màu đen dừng xe trước cửa, két một tiếng giống như có hoa lửa xuất hiện, thân xe dừng lại, một bóng người cao lớn, cường tráng bước xuống, trong nét tôn quý toát lên vẻ lạnh lùng cao ngạo, đôi mắt đen như màn đêm, lúc này đang bùng bùng lửa giận.
Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc comple đi ra từ trong nhà hàng, chào cung kính nói: “Sếp, Trình tiểu thư và khách của cô ấy đang ở nhà hàng tầng sáu, vị trí sát cửa sổ bên tay trái.”
Cung Dạ Tiêu gật đầu, giao chìa khóa cho anh ta, sau đó đi nhanh vào trong thang máy.
Trong nhà hàng, Trình Ly Nguyệt cầm thực đơn lên xem, Bùi Tử Hiên ở đối diện ngồi chống cằm, vẻ mặt si mê nhìn cô.
Cung Dạ Tiêu bước vào nhà hàng, từ phương hướng của anh có thể nhìn thấy Trình Ly Nguyệt đang xem thực đơn, anh nheo mắt, mặt sa sầm bước tới.
Anh đứng ở hành lang phía trước chỗ ngồi, ánh mắt nhìn rõ người đàn ông đối diện cô, trẻ hơn anh. Ngoại hình cũng khá đẹp trai, ăn mặc kiểu đồng bóng.
Lửa giận trong lòng của Cung Dạ Tiêu lập tức hóa thành một nụ cười ranh mãnh. Anh nho nhã, thản nhiên bước tới.
Giọng trầm lên tiếng: “Sao không đợi tôi?”
Trình Ly Nguyệt đang chọn món trên thực đơn, bất ngờ nghe thấy giọng nói này, cô giật mình kinh ngạc ngẩng đầu lên:
Trời ơi, sao Cung Dạ Tiêu lại ở đây?
Thấy Cung Dạ Tiêu điềm nhiên ngồi xuống bên cạnh cô, thân mật kề sát bên, giọng nói có chút ai oán: “Đã bảo em chọn nhà hàng tốt một chút mà? Sao lại chọn nơi này?”
Trình Ly Nguyệt sững sờ nhìn anh, sao anh ta lại tới đây? Rõ ràng cô không hề báo cho anh ta.
Có điều Trình Ly Nguyệt lập tức hiểu ra, chắc anh biết rằng cô sẽ không báo cho anh, vì thế phái người theo dõi cô?
Bùi Tử Hiên ngồi đối diện lập tức nheo đôi mắt màu nâu, vẻ mặt ngờ vực, hiếu kỳ nhìn người đàn ông bên cạnh Trình Ly Nguyệt, dáng người cao lớn, ngũ quan hoàn mỹ, điều khiến anh kinh ngạc hơn cả là khí thế áp đảo của người đàn ông này, khiến anh dù ngồi ở đối diện cũng cảm nhận rõ mồn một.
“Ly Nguyệt, vị này là?” Trong mắt Bùi Tử Hiên ánh lên vẻ đối địch.
“Anh ấy...”
“Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Cung Dạ Tiêu, là ba của Tiểu Trạch, cũng là người cùng cô ấy sinh ra Tiểu Trạch bốn năm về trước.” Cung Dạ Tiêu tuyên bố rõ ràng, đơn giản thân phận của mình.
Cùng sinh ra...
Thông tin này lập tức khiến người ta nghĩ tới mức độ thân mật với khoảng cách âm của họ trước đây.
Bùi Tử Hiên có phần ngạc nhiên, trước đây Trình Ly Nguyệt từng nói với anh, năm đó cô không hề nhìn rõ mặt ba của Tiểu Trạch, người đàn ông này ở đâu chui ra? Tuy nhiên, giờ anh mới thấy người đàn ông đối diện nhìn giống Tiểu Trạch như đúc.
“Anh ấy là ba của Tiểu Trạch.” Trình Tiểu Nguyệt bối rối giới thiệu lại một lượt.
Trái tim Bùi Tử Hiên bị trúng một vạn điểm bạo kích, anh trợn tròn mắt nhìn Trình Ly Nguyệt: “Hai người kết hôn rồi sao?”
“Chúng tôi...” Trình Ly Nguyệt định nói gì nhưng bị Cung Dạ Tiêu ngắt lời, xác nhận rõ ràng: “Hôn lễ sang năm sẽ tổ chức.”
Trình Ly Nguyệt quay đầu nhìn anh, vẻ mặt sửng sốt ngạc nhiên, tại sao người đàn ông này lại gạt anh ấy? Hơn nữa nói cứ như đúng rồi, như thể cô và anh sẽ kết hôn thật vậy.
Bùi Tử Hiên chớp mắt không dám tin vào điều mình nghe được, anh mới chỉ không về nửa năm, Trình Ly Nguyệt đã có người đàn ông khác rồi sao? Hơn nữa lại sắp kết hôn rồi?
“Chúng ta gọi món thôi!” Trình Ly Nguyệt vội nói với Bùi Tử Hiên.
Cung Dạ Tiêu vẫy tay gọi nhân viên phục vụ tới: “Lấy thêm hai quyển thực đơn!”
Nhân viên phục vụ lần lượt đặt hai quyển thực đơn xuống trước mặt anh và Bùi Tử Hiên, vì vừa rồi Bùi Tử Hiên để Trình Ly Nguyệt gọi món nên không có thực đơn, lúc này Cung Dạ Tiêu khách sáo nói với anh: “Đừng khách sáo, thích ăn gì cứ gọi tự nhiên.”
Không khí bỗng trở lên mất tự nhiên.
Trình Ly Nguyệt lén nhìn Bùi Tử Hiên, chỉ thấy gương mặt anh cứng đơ, chứng tỏ anh vô cùng kinh ngạc tới mức không biết phải làm sao.
“Không phải anh rất bận sao? Sao đột nhiên lại rảnh rỗi tới đây?” Trình Ly Nguyệt quay đầu, mỉm cười nhìn Cung Dạ Tiêu.
Ánh mắt Cung Dạ Tiêu ánh lên vẻ cưng chiều, nhưng lại khẽ nghiến răng nói: “Bận thế nào đi nữa cũng phải dành thời gian tiếp đón bạn của em.”
Trình Ly Nguyệt cảm nhận được sự giận dữ anh cất giữ trong lòng từ gương mặt đang tươi cười của anh, cô gượng cười một tiếng, nhìn đi chỗ khác.
Bùi Tử Hiên ngồi đối diện tâm trạng rơi xuống đáy vực, anh không nhận ra điều bất thường trong nụ cười của họ, trong mắt anh họ là một cặp đôi đang thể hiện tình cảm.
Bùi Tử Hiên chọn hai món ăn, Trình Ly Nguyệt và Cung Dạ Tiêu đều chọn xong, nhân viên phục vụ liền cầm thực đơn rời đi.
Bùi Tử Hiên trò chuyện một cách ứng phó: “Không biết Cung tiên sinh làm nghề gì?”
Cung Dạ Tiêu nhướng mày, trả lời anh ta một câu tương đối chung chung: “Tôi làm về mảng tài chính.”
Trình Ly Nguyệt ngạc nhiên nhìn Bùi Tử Hiên phía đối diện, lẽ nào anh cũng không quen biết Cung Dạ Tiêu? Người đàn ông này đã vinh dự ngôi lên bảo tọa người giàu số một thế giới.
Có điều Bùi Tử Hiên không nhận ra, cô cũng không lấy làm lạ, vì từ sáng tới tối anh chỉ thích du lịch, trong nhà đã có ba anh lo liệu, anh không hề hỏi tới việc công ty, không quan tâm tới danh sách người giàu thế giới cũng có thể hiểu được.
“Xem ra Cung tiên sinh là một người thành công.” Bùi Tử Hiên dùng cách của mình để thăm dò Cung Dạ Tiêu, dù sao thì gia tộc của Bùi Tử Hiên ở nước ngoài, và rất giàu có.
Cung Dạ Tiêu nho nhã cầm cốc nước đưa lên môi, cười nhạt một tiếng: “Không đáng nhắc tới!”